*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi học bắt đầu, Luy Viên Viên vốn dĩ thông minh, ham học hỏi và chịu khó từ nhỏ nên việc tiếp thu rất nhanh, thoáng chốc Viên Viên đã học hết các bản chữ cái, biết cách chào và hỏi vài câu. Cô cũng chăm đọc sách, đọc được tới đâu cô dùng máy dịch mà Trần Tố đưa cho cô dùng thử, tiếp thu nhanh hơn những đứa trẻ mới lớn. Học xong còn dư một khoảng thời gian nhỏ, Trần Tố khẽ hỏi:
_ Vì sao cô luy đến đây vậy?
_ Cha tôi thiếu nợ ông chủ tận 1 tỉ rưỡi, ông nói là ông đưa tôi trốn khỏi tục thiêu sống những người không lấy chồng nhưng ông ấy lại bán tôi cho Dụ Phong - Viên Viên hạ giọng
_ Cô có trách cha cô không?
_ Không trách, có làm thế nào thì ông cũng sẽ mang tiền về cho gia đình, tôi phải giúp ông xóa nợ trở về Việt Nam chứ!
_ Cô bé còn nhỏ mà biết yêu quý cha mẹ quá!! - Trần Tố rưng rưng nước mắt, nhìn cô mân mê mấy quyển sách dày cộm
_ Ơ sao cô khóc? Trần Tố đói hả tôi xuống lấy thức ăn cô ăn nha!! - Viên Viên phát hiện nước mắt lăn dài trên mắt.
_ Không không!! Vì Cô giống tôi quá, lúc bằng tuổi cô, tôi cũng bị đưa vào đây nhưng là hầu của ông chủ Lý Lâm Kiệt, cha dượng của Dụ Phong, ông ta vừa mất cách đây 5 năm. Hắn là kẻ ăn bám tiền của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-yeu-em-chon-trao-het-di/54395/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.