“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong lúc bị Gian Đồng kéo một mạch chạy xuống cầu thang xoắn ốc tầng 2, Tĩnh Nhân hỏi hắn.
“Trước tiên tới phòng bóng chày ở khu B đã.”
Bước đi không hề giảm tốc độ, Gian Đồng dẫn theo Tĩnh Nhân một đường xuyên qua hành lang quanh co gấp khúc, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng sinh hoạt. Hắn quay đầu lại cười cười nói với Tĩnh Nhân, “Cho dù là chạy trốn, không phải cũng nên mang theo vũ khí phòng thân sao?”
“Nếu như là vũ khí, tôi có.”
Tĩnh Nhân vừa nói vừa mở cặp sách, từ bên trong lấy ra một khẩu súng ngắn.
Gian Đồng thấy khẩu súng trong tay cậu thì thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, mở cửa phòng, trong góc đang đặt một cái thùng đựng dụng cụ huấn luyện, hắn liền tiện tay rút ra hai cây gậy bóng chày.
“Tôi không cần…” Tĩnh Nhân cho rằng hắn không hiểu ý của mình.
“Cầm đi.”
Gian Đồng ném một cây trong đó cho Tĩnh Nhân, “Súng dùng hết đạn rồi thì cũng vô dụng, vũ khí luôn càng nhiều càng tốt, tốt xấu gì thì cậu và tôi cũng đã luyện võ qua.”
“Nói vậy cũng đúng.” Tĩnh Nhân mỉm cười gật đầu.
“Đi thôi.” Gian Đồng nắm chặt gậy bóng chày, trong mắt hiện ra một tia sắc bén.
Tĩnh Nhân: “Được.”
Đúng lúc này, từ bên ngoài liền truyền đến âm thanh của loa phát thanh.
“Reng reng, reng reng” đây chính là âm thanh cảnh báo.
Sau khi Tĩnh Nhân và Gian Đồng rời khỏi lớp học, mọi người bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314868/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.