“Không thể kiểm soát được nữa rồi.” Gian Đồng nhìn qua cửa sổ thấy toàn bộ sân trường đều đang hỗn loạn, thở dài một hơi.
Bởi vì hai người đang ở phòng sinh hoạt, rất xa khu phòng học chính, cũng không có bao nhiêu người, cho nên vẫn duy trì được trạng thái bình ổn. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, một khi bóng tối đã bao phủ xuống, sẽ không còn nơi nào có thể tránh khỏi việc rơi vào bước đường cùng.
Tĩnh Nhân tìm được một sợi dây ở trong phòng học, dùng nó đem gậy bóng chày thắt ở bên hông, sau đó cầm lấy súng ngắn, quay đầu nói với Gian Đồng, “Chúng ta không thể cứ mãi ở lại chỗ này, nếu không chúng ta cũng rất nhanh rơi vào hoàn cảnh tương tự.”
“Không sai, bây giờ không phải là lúc mất bình tĩnh.”
Gian Đồng thu hồi lại đường mắt, nhãn thần trở nên kiên định, “Chúng ta vẫn chưa thể an toàn, trước hết cần nghĩ biện pháp chạy ra khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
“Nhưng bây giờ tất cả hành lang đều đã bị phá hỏng, đoàn người đều đang ở trong trạng thái điên cuồng, chúng ta tiếp tục như vậy trái lại nguy hiểm hơn.” Tĩnh Nhân nói với hắn.
Gian Đồng trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói, “Đi theo tôi, trước tiên đi lên mái nhà!” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tĩnh Nhân theo sát phía sau hắn, một bên vừa duy trì tốc độ vừa nói, “Tại sao lại muốn lên mái nhà?”
“Bởi vì phía sau ngay bên cạnh trường học của chúng ta có một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314866/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.