Gian Đồng tiến lên một bước, vỗ vai Tĩnh Nhân, “Cậu cũng vậy, đều phải sống đấy!”
Bạch đứng bên cạnh Tĩnh Nhân, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Sau khi vẫy tay từ biệt hai người, Tĩnh Nhân cứ đứng im tại chỗ như vậy một lúc lâu.
“Đi thôi, đến lúc chúng ta nên rời đi rồi.” Bạch ghé sát vào Tĩnh Nhân nói.
Tĩnh Nhân nhìn hắn, “Bạch, cậu nói xem, chúng ta có thế tiếp tục sinh tồn ở thế giới này được không?”
Tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, Bạch trả lời, “Nhất định có thể, bởi vì, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Giọng nói kiên quyết mà chắc chắn.
Tĩnh Nhân xoa viền mắt đã có chút nước, “Ừm.” Dùng sức gật đầu.
“Thôi không cần nghĩ nhiều nữa, chúng ta trước hết hãy rời khỏi đây.” Bạch nhìn vào đôi mắt của cậu, “Chỉ cần cậu nhớ kỹ, mặc kệ tương lai có ra sao, ở bên cạnh cậu vẫn còn có tôi. Tôi sẽ là người cuối cùng ở bên cậu. Nhớ kỹ cái này là đủ rồi.”
Đài phun nước lần thứ hai lại phun lên, phun lên một cột nước thật cao, bay lên không trung rồi rơi xuống tạo thành bọt nước trắng xóa.
………………………………
Khu nhà ở của Tĩnh Nhân tuy rằng người tương đối ít, nhưng sân thượng, cửa đều có tang thi tụ tập, liên tục đập vào cửa kính, bệ cửa sổ, cửa ra vào, phòng ốc khắp nơi đều trở thành một đống hỗn độn. Vì thế để tránh hấp dẫn lực chú ý của nhóm lớn tang thi đang tụ tập dẫn đến rơi vào hoàn cảnh nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314850/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.