Tự cho là mình đã chạy tới nơi tương đối an toàn, Lý Cường cùng đám đàn em dừng lại trước một cửa tiệm tạp hóa bị bỏ hoang từ lâu.
“Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Hoàng Mao thở hổn hển hỏi.
“Còn muốn làm gì nữa? Trước tiên cứ ở tạm chỗ này đã, chờ qua đêm nay hẵng nói. Trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có ban ngày mới tương đối an toàn.” Lý Cường nhìn xung quanh, “Ở đây tuy nhìn qua không tốt cho lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cho chúng ta ở lại.”
“Nhưng mà đại ca, không phải lúc trước anh nói có thể lấy một chọi mười, cho dù nhiều hay ít tang thi cũng đều có thể đánh vỡ đầu bọn chúng sao?” Một tên côn đồ trong đó mặc đồ hiphop rộng thùng thình nhịn không được hỏi.
Lý Cường nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, tên côn đồ không khỏi rùng mình rụt đầu lùi về phía sau. Lý Cường nhìn qua mấy người khác, tiếp xúc với ánh mắt của hắn mấy tên côn đồ còn lại cũng vô thức cúi đầu. Sau đó hắn lạnh lùng nói: “Chúng mày nghĩ rằng đại ca tao có tiếng mà không có miếng đúng không? Nếu như không mang theo một đám người vô dụng như chúng mày làm liên tụy tao, tao đã sớm lao ra giết chết đám tang thi đó rồi.” Nói xong liền hừ một tiếng.
Tuy Hoàng Mao muốn mở miệng phản bác hắn, nhưng hồi tưởng lại cảnh trước đây hắn giết người không chớp mắt, vẫn là cố nhịn xuống. Nhưng mà tiếng kêu gọi thảm thiết của A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314833/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.