~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: L.H
“Cái gì mà ca sĩ, cô Tuyết Kiến nói hơi quá mức rồi, em chỉ là đi hát tại quán bar một thời gian thôi mà.” Tuy Tiểu Thiến nói như vậy nhưng hai hàng lông mày vẫn nhếch lên, cao hứng khó nén khi được người khác ca ngợi. Cô đứng dậy, phủi phủi tay, “Vậy em đi ra xe bus lấy guitar xuống nhé.”
Từ bên ngoài nhìn vào xe bus, chỉ thấy một mảnh tối đen. Xa xa còn nhìn thấy ánh lửa lúc ẩn lúc hiện,chiếu rọi trên chiếc xe bus có vỏ ngoài màu xanh. Tiểu Thiến một tay chống đỡ khuông cửa đi tới toa xe, bên trong tầm mắt đều là một mảnh tối đen: ở một phạm vi nhỏ hẹp, cô chỉ có thể lục lọi đi tới, theo trí nhớ của chính mình tìm tới chỗ để guitar.
Bỗng nhiên đầu xe có tiếng sột soạt, dọa cô sợ nhảy dựng, khiến đàn guitar trên tay suýt nữa rơi xuống. Nhưng rất nhanh Tiểu Thiến liền phản ứng lại, “Xích Mộc?” Tiểu Thiến chần chờ hô một tiếng.
“Là tôi.” Chỗ ngồi bên kia chui ra một cái đầu.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Không có gì.” Xích Mộc đi tới, trong bóng tối từ từ lộ ra thân hình của hắn.
“Cơm tối gần được rồi, đêm nay còn có thêm món cá.” Tuy rằng không thích Xích Mộc nhưng dù sao vẫn là cùng chung một cộng đồng ở tận thế cùng nhau sinh tồn, nên những việc tốt có thể làm Tiểu Thiến cũng sẽ làm.
“Tôi không ăn, các người ăn đi.”
Tiểu Thiến không giống cô Tuyết Kiến, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314783/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.