~Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bánh Bều
Xuân Di hồn bay phách lạc ngồi trên băng ghế dài ở bên đường Thanh Thạch, trên đùi là Hoa Hoa vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được sự tình tuyệt vọng trước mắt, cho dù có người nói cho em biết, đại khái cũng không thể hoàn toàn hiểu. Giật nhẹ góc áo mẹ, nhưng Xuân Di không có bất kỳ phản ứng nào, Hoa Hoa trợn to đôi mắt có chút bận tâm ngửa đầu nhìn mẹ mình.
“Tuy không còn xe, nhưng chúng ta vẫn còn có hai chân a!” Tuyết Kiến nói, “Cách nơi hi vọng chỉ còn có một bước, lẽ nào liền từ bỏ như vậy?!”
“Không còn xe, có thể đi bao xa, vậy buổi tối gặp tang thi phải làm sao đây? Không còn xe, chúng ta không thể đi được nơi nào cả!” Thạch Điền hai tay vung lên xuống, đầu cúi thật sâu xuống, “Tất cả đều là đường chết, chi bằng bị sét đánh chết ngược lại là kết cục tốt.”
“Nói cái gì mà ủ rũ vậy!”
Tuyết Kiến kích động phản bác. “Sống may ra còn có hy vọng, chết rồi thì chả còn cái gì cả!”
“Nhìn bên kia ──” Gian Đồng bỗng nhiên nói xen vào.
Mọi người đều phản ứng lại, theo hướng Gian Đồng đưa tay chỉ mà nhìn. Thạch Điền đang tâm tình u ám trong lòng cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Ngoại trừ Bạch, liền ngay cả A Dũng đều không khỏi toát ra thần sắc kinh hãi.
Cách nơi Tĩnh Nhân khá xa, qua những mái nhà cao tầng, là một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi. Một mảnh đất hoang vu, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314769/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.