Tôn Vệ Đông có thân hình vạm vỡ, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến nhiều năm nên rất tự tin với nắm đấm của mình. Khương Anh không biết thực lực của Triệu Dương liền nhắc nhở: "Tiểu Dương, cẩn thận!" Cô ta không nhắc thì không sao, nhưng khi vừa dứt lời Tôn Vệ Đông lập tức điên tiết muốn giết chết Triệu Dương. Hắn và Khương Anh còn chưa ly hôn mà bây giờ vợ hắn lại giúp người ngoài? Tôn Vệ Đông tức giận, cảm giác bị cắm sừng khiến hắn không còn kiềm chế được cảm xúc. Hắn không thực sự dám giết anh nhưng đánh gãy một vài cái xương sườn, hoặc gãy tay thì đối với hắn có vẻ đơn giản. Dù sao đây cũng là bệnh viện, chỉ cần không mất mạng thì hắn cũng không sợ phiền phức lớn. Triệu Dương vừa đánh vừa lùi, không phải vì anh sợ mà vì đánh ở đây không thích hợp lắm. Trong phòng vẫn còn nhiều bệnh nhân như vậy, đánh nhau ở đây thì còn ra thể thống gì nữa chứ? Hơn nữa anh cũng thầm đánh giá năng lực của Tôn Vệ Đông, võ thuật của hắn không tệ, ít nhất thì anh không thể giải quyết được hắn trong ba hoặc hai phút. Ngoài ra, thân hình Tôn Vệ Đông cường tráng, khả năng chiến đấu vượt trội hơn người thường, hoàn toàn không giống loại côn đồ bình thường. So với Tôn mập thì khác nhau một trời một vực. Nếu hôm nay người ra tay là Tôn mập thì anh có cách khiến đối phương khóc thét trong vòng ba phút. Còn Tôn Vệ Đông thì anh không chắc lắm. Triệu Dương đang nghĩ cách thoát thân thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Nhân viên bảo vệ của bệnh viện Thiên Châu đến rất đúng lúc. Triệu Dương cố tình lộ ra sơ hở để dẫn dụ Tôn Vệ Đông đến gần. Tôn Vệ Đông tung chân đá vào anh một cước. Triệu Dương phản đòn, trái tay đánh trúng bụng dưới của đối phương! Cả hai chật vật rút lui. Triệu Dương xoa bắp chân và hét lớn: "Đồng chí bảo vệ, các anh đến thật đúng lúc. Vừa nãy các anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta cố ý đánh tôi làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, các anh hãy mời anh ta ra ngoài đi!" Tôn Vệ Đông tức sôi máu, vừa nãy hắn cũng nhận một cú đấm, nhưng do góc khuất nên người ngoài không nhìn thấy. “Mẹ kiếp, mày dám chơi xỏ tao hả?” Khương Anh nói thêm: “Đúng, là anh ta đã ra tay trước, tôi có thể làm chứng!" Tôn Vệ Đông tức hộc máu, mặc dù đã có hiềm khích với Khương Anh trong nhiều năm qua nhưng ở trong công ty cô ta vẫn luôn đứng về phía hắn. Bây giờ không ngờ rằng, còn chưa ly hôn mà Khương Anh lại giúp tên họ Triệu này hai lần! Bảo vệ bệnh viện hỏi: “Này anh, mời anh ra ngoài ngay, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!" Tôn Vệ Đông nghiến răng đáp: “Dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Tôi là chồng bệnh nhân!" Đám nhân viên bảo vệ đều sửng sốt, không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Nếu là người nhà của bệnh nhân thì tại sao bệnh nhân lại nói giúp cho người ngoài? Khương Anh lạnh lùng nói: "Tôn Vệ Đông, hiện giờ chúng ta đang trong giai đoạn ly hôn. Xin hãy tôn trọng một chút, bây giờ tôi muốn anh rời đi, tôi không muốn nói chuyện với anh!" Nhân viên bảo vệ bước tới: “Anh này, xin hãy tôn trọng nguyện vọng của bệnh nhân, đừng ở đây gây chuyện nữa, được chứ?" Mấy người phía sau Tôn Vệ Đông mắng chửi: “Mẹ kiếp, rốt cuộc các người đang giúp ai vậy? Không có mắt à?" Nhân viên bảo vệ không sợ đám người này: "Tôi nhắc lại lần nữa, mời các anh hãy rời đi ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Tôn mập hống hách bước lên trước: “Mẹ kiếp, bọn mày ăn gan hùm rồi hả? Đây là chuyện của gia đình bọn tao, liên quan gì đến bọn mày, cút!" Nhân viên bảo vệ phớt lờ hắn và gọi cảnh sát. Sau đó lại nói thêm: "Cảnh cáo các anh lần cuối, hãy rời khỏi đây ngay và luôn!" Tôn mập thấy bảo vệ gọi cảnh sát thật nên cũng hơi sợ hãi. Tôn Vệ Đông chửi rủa và ra hiệu cho đám đàn em của hắn ra ngoài trước. Tôn Vệ Đông quay đầu lại nhìn Khương Anh: “Được rồi, nể mặt cô nên tôi sẽ tha cho hắn lần này. Một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm, rốt cuộc phải làm thế nào thì cô mới chịu tha cho tôi lần này?" Khương Anh dựa vào giường nói: "Tôi đã nói rõ điều kiện với anh rồi mà!" "Rõ ràng cô biết, tôi không thể đồng ý với hai điều kiện của cô! Cô thật sự muốn liều chết với tôi luôn sao. Tôi nói cho cô biết, cô và thằng trai bao này đừng hòng sống yên ổn với tôi”, Tôn Vệ Đông hung dữ nói. "Vậy được, cứ theo thỏa thuận ly hôn, tài sản chia đôi mỗi người một nửa. Tôi đồng ý ly hôn và giữ bí mật tuyệt đối với đội điều tra”, Khương Anh cũng không nhân nhượng. Tôn Vệ Đông hét lên: “Mỗi người một nửa ư?” "Đây là giới hạn của tôi rồi! Tôn Vệ Đông đừng tiếc tiền nữa. Ở đây có nhiều người nên tôi không muốn nói nhiều, anh cũng biết những năm qua tôi đã giúp anh kiếm được không ít mà”. Tôn Vệ Đông kiềm chế cơn giận: “Nhiều nhất có thể cho cô 30%!" "Vậy anh đi đi, chúng ta không có gì để nói nữa”. "Đồ đàn bà đê tiện, mẹ kiếp”, hắn lao lên muốn đánh Khương Anh nhưng đã bị Triệu Dương ngăn cản. Tôn Vệ Đông nghiến răng trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Hừ, đôi nam nữ chó má, cấu kết lừa tiền của ông, bọn mày giỏi lắm”. Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm nay có Triệu Dương ở đây, nếu không e rằng cô ta sẽ bị Tôn Vệ Đông đánh hộc máu. Cô ta không ngờ rằng ở bệnh viện mà hắn lại dám ngang ngược như vậy. Khương Anh giễu cợt: "Tôn Vệ Đông, anh đừng ăn nói lỗ mãng như vậy, anh hoàn toàn có thể phớt lờ đơn ly hôn của tôi. Đến lúc đó hãy để tòa án quyết định!" Tôn Vệ Đông trừng mắt đáp: “Đừng tưởng rằng mày có thằng trai bao này bảo vệ thì tao không làm gì được mày!” Triệu Dương gọi thẳng tên của hắn và nói: "Tôn Vệ Đông, anh có thể thử”. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh cũng trở nên căng thẳng! Tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng bệnh, sau khi cánh cửa mở ra, có một người mặc áo blouse bước vào. Nhìn thoáng qua Triệu Dương đã nhận ra người đó là Thư Tình.
Một ngày không gặp, không ngờ cô ta lại phờ phạc tiều tụy như vậy, hai má gầy rộc, trông có vẻ rất mệt mỏi. Một trong số những y tá đi theo Thư Tình bước lên trước và nói: “Hai người, làm ơn đừng gây sự ở đây, được không?" Tôn Vệ Đông giả vờ như không nghe thấy. Thư Tình đứng ngăn giữa hai người: “Anh này, mời anh ra ngoài ngay!" Tôn Vệ Đông đáp: “Bảo tôi rời đi ư, dựa vào đâu chứ?" Thư Tình mạnh miệng trả lời: "Dựa vào việc tôi là bác sĩ ở đây, tôi đại diện cho bệnh viện này và anh đang làm ảnh hưởng đến việc bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi!" Đúng lúc đó cảnh sát đến, sau khi hiểu rõ sự việc, viên cảnh sát nói với Tôn Vệ Đông: “Hành vi của anh đã bị nghi ngờ là gây rối trật tự công cộng. Nếu anh không rời đi thì phải gánh chịu mọi hậu quả!" Tôn Vệ Đông tức giận nghiến răng đáp: “Được, Khương Anh, cô giỏi lắm!" Hắn quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn không quên liếc xéo Triệu Dương bằng ánh mắt cảnh cáo dữ tợn! Sau đó cảnh sát bước tới hỏi Khương Anh có muốn tiếp tục truy cứu hay không nhưng cô ta không muốn cảnh sát can thiệp vào chuyện này nên cô đã khéo léo từ chối. Khi cảnh sát nhận được câu trả lời cũng không ở lại nữa, nhưng họ vẫn khuyên bảo nên giải quyết mâu thuẫn càng sớm càng tốt để không ảnh hưởng đến trật tự an ninh của bệnh viện. Khương Anh hơi xấu hổ với những người cùng chung phòng bệnh nên đề nghị đổi phòng và được Thư Tình sắp xếp chuyển đến phòng một giường. Một lúc sau, Khương Anh nắm tay Thư Tình và nói: "Tiểu Tình, hôm nay gây rắc rối cho em rồi”. "Chị Khương, giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao?" Hai ngày nay, tâm trạng không tốt nên Thư Tình thường xuyên đến trò chuyện với Khương Anh vì thế hai người dần trở nên thân thiết như chị em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]