Chương trước
Chương sau


Bên cạnh có một ông chú nghe không lọt tai: “Đám phụ nữ mấy người chỉ biết bàn tán sau lưng người khác, tôi thấy Tiểu Dương rất được, có năng lực lại lễ phép!”

Có bà cô không phục liền phản bác: “Nếu ông thấy Triệu Dương tốt, sao không gả con gái cho cậu ta?”

Lại có người lên tiếng chế giễu: “Ông ấy đâu đành lòng gả con gái cưng cho Triệu Dương chứ? Ông ấy tưởng nhà mình và nhà họ Triệu cũng ngang tầm nhau”.

Một đám bà cô bật cười.

Ông chú đó đỏ cả mặt: “Không tôn trọng người già mà nói linh tinh gì vậy hả?”

Một bác gái trêu chọc: “Ông Phùng, không phải chị em chúng tôi nói gì ông đâu, bà Triệu người ta là gia đình cao sang quyền quý, ông thật sự cho là mình có con gái đi du học thì người ta sẽ để mắt đến à?”

Lại có người tiếp lời: “Cao sang quyền quý cái gì, chẳng qua chỉ là lời đồn thổi, nếu bà Triệu thật sự có bối cảnh gì thì sao lại sống ở nơi này?”

“Đừng nói thế, tôi nghe đồn, năm xưa ông Triệu từng là lãnh đạo trong quân đội đó!”

“Lãnh đạo? Thôi đi, nếu nhà họ Triệu thật sự có bối cảnh như vậy, tại sao sau khi Triệu Dương xuất ngũ lại không thu xếp được công việc?”

Mấy bà cô thi nhau bàn tán, đúng là không gì đáng sợ bằng miệng lưỡi thế gian, một đồn mười, mười đồn trăm.

Cũng không nhắm riêng vào một mình Triệu Dương, đầu phố cuối phố bất kể nhà nào có chuyện đều mang ra bàn tán được.

Có điều nói thì nói, thật sự có nhà nào gặp chuyện thì mọi người vẫn đến giúp đỡ.

Đang bàn luận, tiếng nói chuyện bỗng nhỏ dần.

Bà Triệu thong thả đi ra sân.

Thấy bà nhìn về phía góc phố, ông Phùng bước tới: “Sao vậy, Tiểu Dương về tới rồi à?”

Bà Triệu mỉm cười: “Đúng vậy, nói sắp về tới rồi, ông Phùng, dù sao tối nay ông cũng có một mình ở nhà, qua nhà chúng tôi cùng ăn tối đi, để Tiểu Dương uống với ông vài ly!”

Ông Phùng lắc đầu: “Hôm nay thì thôi, đây là bữa tối đoàn viên của nhà bà, hôm sau tôi mang chút đồ ăn sang”.

Bà Triệu chợt nhớ ra chuyện gì: “Phải rồi, Viên Viên cũng sắp về rồi nhỉ?”

Ông Phùng vui vẻ nói: “Sắp rồi, công việc đã sắp xếp rồi, chắc tháng sau có thể quay về”.

Bà Triệu cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, hai đứa đều đã lớn, mấy năm rồi tôi không gặp Viên Viên, con bé chắc hẳn càng ngày càng xinh xắn!”

“Con gái mười tám thay đổi nhiều lắm, tôi còn sắp không nhận ra!”

“Viên Viên mà nghe được lời này của ông thì sẽ buồn biết bao?”

“Này, ngày trước còn bảo để Viên Viên làm con dâu bà, bây giờ xem ra, con bé không còn cơ hội rồi!”

Bà Triệu cũng cười theo, làm hàng xóm mấy chục năm. Lúc ông Triệu còn sống, quan hệ hai nhà rất tốt, có lần trên bàn rượu còn đính ước cho Triệu Dương và Viên Viên.

Viên Viên dù lớn hơn Triệu Dương, nhưng từ nhỏ đã thích bám theo anh.

Thời đó hai gia đình hay qua lại, hai người họ thân thiết tựa như thanh mai trúc mã.

Chỉ là sau này, ông Phùng ly hôn, Viên Viên theo mẹ ra nước ngoài định cư.

Hai người họ cũng mất liên lạc, sau khi ông Triệu qua đời cũng không còn ai nhắc tới chuyện này nữa.

Đang nói chuyện thì có một chiếc ô tô từ cuối phố chạy đến, chậm rãi dừng trước cửa khu nhà.

Cửa xe mở ra, Triệu Dương đi xuống trước.

“Mẹ, mẹ đứng đây làm gì?”

Vừa quay qua liền mỉm cười: “Chú Phùng cũng ở đây ạ!”

Ông Phùng vỗ vai: “Thằng nhóc này, xuất ngũ lâu vậy rồi cũng không về, sao nào, sợ chú dạy dỗ cháu hả?”

Triệu Dương khẽ cười: “Chú Phùng, xem chú nói kìa, là do cháu bận quá mà!”

Trước đây ông Phùng từng là cảnh sát, là cảnh sát hình sự lão thành mấy chục năm thâm niên, trên người luôn mang vẻ nghiêm khắc, uy phong.

Từ nhỏ Triệu Dương đã sợ ông, nhất là mỗi lần gây chuyện, cứ gặp ông là như chuột thấy mèo.

Những năm đó, nếu ông Phùng không sát sao trông chừng anh thì chuyện phiền phức anh gây ra có khi còn nhiều nữa, không chừng phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên.

Đương nhiên Triệu Dương không chỉ sợ ông, mà đối với ông còn có cả sự kính trọng.

Ông Phùng còn không quên dặn dò: “Được rồi, về rồi thì nhanh chóng kiếm công việc ổn định đi, đừng khiến mẹ cháu lo lắng nữa, bà ấy vừa mới xuất viện, cháu đừng gây chuyện đó!”



Triệu Dương vội vàng đồng ý: “Chú Phùng, chú yên tâm, cháu không dám gây chuyện nữa đâu, sợ chú đánh cháu”.

Ông Phùng vỗ vai anh: “Biết là tốt! Thôi hôm khác chú nói chuyện với cháu sau, đồ có nhiều không, chú chuyển giúp cho”.

Ông Phùng nói xong liền định ra tay giúp.

Triệu Dương vội giữ lại: “Chú Phùng, không cần đâu, đồ cũng không nhiều lắm”.

Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia Từ Tam cũng xuống xe.

Triệu Dương giới thiệu cậu ta.

Từ Tam vội bước đến: “Chào cô, cháu là bạn của anh Dương, sau này trong nhà có việc gì, cô cứ nói với cháu!”

Sau một hồi trò chuyện, hai người bắt đầu chuyển đồ.

Bên này bận rộn, mấy cô mấy dì bên kia đã lại tụ vào tám chuyện.

“Ái chà, thằng nhóc Triệu Dương này phát đạt rồi, chả phải nói là làm bảo vệ ở bên ngoài mấy tháng nay à, sao có xe Mercedes lái về thế?”

Một bác gái không hiểu về xe cộ, thấy logo Mercedes trên xe liền tò mò.

“Có khi là mượn, để về khoe mẽ!”

Đang nói chuyện, có người tiến đến hỏi: “Tiểu Dương, chuyển về nhà luôn à?”

Triệu Dương lễ phép nói vâng.

“Lần này ở nhà lâu chút đi, mẹ cháu hay nhắc đến cháu lắm đó”.

Sau khi trò chuyện một lúc, bác gái lại hỏi chuyện chính: “Tiểu Dương, đây là xe của ai?”

Triệu Dương thành thật đáp: “Là của bạn cháu, chuyển nhà nhiều đồ nên mượn dùng”.

“Ừ, vậy cháu làm việc của mình đi, có thời gian lại nói chuyện nhé”.

Một đám phụ nữ lại xúm vào bàn tán.

Nói chán rồi liền chuyển chủ đề qua chuyện khác.



Triệu Dương thấy chẳng sao cả, thậm chí còn khá thích bầu không khí này, thoải mái, yên ổn, không có lừa lọc mưu mô.

Đồ không nhiều lắm, hai người làm một lát là xong.

Thấy anh và Từ Tam định đi, bà Triệu vội hỏi: “Thằng nhóc này, lại đi đâu?”

Triệu Dương rửa mặt, rồi ném khăn sạch cho Từ Tam: “Mẹ, con không ăn cơm đâu, lát nữa phải trả xe cho người ta”.

Bà Triệu oán trách: “Thật là, Tiểu Từ bận rộn giúp đỡ cả ngày, không ăn cơm sao được?”

Từ Tam cười trả lời: “Cô à, cô yên tâm, lát nữa cháu sẽ bắt anh Dương mời cơm, không khách sáo với anh ấy đâu!”

Bà Triệu gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, đừng khách sáo với nó, bảo nó mời cháu ăn một bữa thật ngon vào!”

Biết Triệu Dương về nhà ở, tuy không nói ra nhưng trong lòng bà rất vui.

Bà hiểu con trai mình, từ nhỏ đã biết Triệu Dương không phải đứa trẻ thích an phận, huống hồ còn là kiểu gì cũng dám làm.

Nếu không cho anh vào quân đội rèn luyện, giữ ở nhà sớm muộn gì cũng gây chuyện.

Bởi vậy dù vô cùng băn khoăn lo lắng nhưng bà vẫn quyết định làm vậy.

Ngày ấy đưa Triệu Dương vào quân đội, bà đã giao con trai cho Tổ quốc, thậm chí còn chuẩn bị đối mặt với tình huống xấu nhất.

May là, con trai vẫn khỏe mạnh trở về nguyên vẹn.

Tính cách cũng chín chắn trưởng thành hơn, xem ra anh đã trải qua khá nhiều chuyện.

Triệu Dương trêu chọc: “Mẹ, có người nào lại gài bẫy con trai như mẹ không, nói vậy chẳng lẽ con còn phải mời cậu ta ăn tiệc?”

Đùa vui một chút, bà Triệu đột nhiên hỏi: “Phải rồi, hôm nay mấy giờ Tiểu Linh tan làm, mẹ dặn anh với chị dâu về sớm rồi đấy”.

Triệu Dương nghe bà Triệu nhắc đến chuyện này, lòng liền trùng xuống, nên giải thích thế nào đây?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.