Triệu Dương lâm vào thế khó, bỏ việc thì đơn giản, đổi việc khác càng đơn giản, nhưng đổi qua làm cái gì?
Không phải khó tìm việc, ngược lại ở Giang Bắc rất dễ kiếm việc làm.
Giang Bắc thuộc khu đô thị cũ, nằm trong quy hoạch về sau của thành phố, hầu hết các xí nghiệp sản xuất máy móc và nhà máy hóa chất đều quy hoạch gần đó.
Vì vậy ở đây có hai điểm đặc biệt trong tuyển dụng, một loại là cần kỹ sư cơ khí chuyên nghiệp, loại khác là kiểu công việc cấp thấp.
Điều kiện đầu tiên anh không đáp ứng được.
Điều kiện thứ hai thì đơn giản hơn, thậm chí không cần bằng cấp kinh nghiệm gì cả, nhưng lương rất thấp, nếu tính cả làm thêm mỗi tháng cũng chỉ có năm nghìn tệ.
Cũng vì đầu vào thấp mà Giang Bắc trở thành lựa chọn hàng đầu của người lao động ngoại tỉnh.
Lại do dòng người ngoại tỉnh dồn về quá đông nên rất khó kiểm soát.
Vì vậy chỉ số về trị an, đời sống, giáo dục và khám chữa bệnh ở đây đều thấp hơn mặt bằng chung của thành phố, ngược lại tỷ lệ tội phạm lại tăng vọt.
Sau khi hít sâu một hơi, anh mới nói: “Tôi hiểu ý của cô, thế này vậy, cho tôi chút thời gian để suy nghĩ, được không?”
Tô Linh cũng thở phào: “Triệu Dương, nếu thật sự có gì cần giúp, đừng khách sáo với tôi, coi như là vì suy tính cho tương lai của chúng ta, được chứ?”
Triệu Dương ngoại trừ gật đầu cũng chẳng biết nên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000761/chuong-267.html