Triệu Dương đứng bên cạnh ngậm điếu thuốc và châm lửa.
Nhìn thấy Tôn mập bị đánh lăn lộn dưới đất, nỗi buồn bực khó chịu tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng tiêu tan không ít.
Trước đây vì sự ràng buộc khắt khe trong quân đội nên rất ít khi anh hành động không theo quy củ như vậy.
Có điều khỏi phải nói, cách nói chuyện bằng nắm đấm thật sự đơn giản và cũng sảng khoái hơn nhiều.
Vui thì vui thật đấy nhưng anh cũng lo Từ Tam ra tay không biết nặng nhẹ sẽ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Anh ho khan một tiếng, Từ Tam hiểu ý lập tức dừng lại và lùi về sau.
Tôn mập nhận được một bài học, cũng không dám ngẩng đầu, hai tay ôm đầu nói: "Các đại ca... đừng... đừng đánh, việc lúc nãy là lỗi tại tôi, là tôi có mắt không tròng không đỗ xe đúng chỗ!"
Triệu Dương vứt tàn thuốc, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh là... đội trưởng Tôn?"
Tôn mập cũng nhận ra giọng nói của Triệu Dương nên run rẩy ngẩng đầu: “Triệu Dương?"
Triệu Dương vỗ trán: “Ồ, hóa ra lại xảy ra hiểu lầm với người quen à?"
Triệu Dương giả vờ như bây giờ mới nhận ra người quen, anh vội vàng đỡ Tôn mập đứng dậy.
"Triệu Dương, cậu đang lừa đứa nhóc ba tuổi hả?"
Tôn mập không hề cảm kích, anh ta nhìn chằm chằm Triệu Dương với nụ cười khẩy, không nhận ra người quen cái quái gì chứ?
Chắc chắn là tên khốn Triệu Dương cố ý, nhân cơ hội báo thù mình!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000757/chuong-265.html