Thư Tình giật mình, giọng của người đàn ông rất lạnh lùng, hơi quen nhưng nhất thời cô ta lại không nhớ ra đã từng nghe giọng này ở đâu.
Cô ta ngạc nhiên hỏi: “Anh là ai?”
Nói xong, cô ta nhìn cuộc gọi hiển thị trên điện thoại, lúc này mới nhận ra không phải là điện thoại của Triệu Dương mà là một số lạ gọi đến.
Đầu bên kia mắng: “Tao là bố mày!”
“Vô vị!”
Thư Tình cúp máy luôn.
Không lâu sau, điện thoại lại vang lên, sau khi bị cô ta cúp ngang thì người kia liên tục gọi đến vài lần nữa.
Bà Thư gõ cửa bên ngoài: “Tiểu Tình, ai đấy, con ngủ rồi sao? Sao không nghe điện thoại?”
Thư Tình hoảng hốt vội cúp điện thoại: “A, không có ai đâu ạ, người ta gọi nhầm thôi”.
Dứt lời, cô ta ấn vào nút tắt nguồn.
Ngay khi điện thoại sắp tắt mày, cô ta nhìn thấy một tin nhắn vừa được gửi đến.
“Đồ đàn bà thối tha, tao biết nhà mày ở đâu, vẫn chưa xong chuyện đâu, cứ đợi mà xem!”
Thư Tình bị tin nhắn này dọa sợ chui tọt vào trong chăn.
Mặc dù đối phương không nói rõ thân phận nhưng không khó đoán, chắc chắn là đám người lúc nãy gặp ở bệnh viện.
Họ không tìm được Triệu Dương nhưng muốn tìm được tên và cách liên lạc của Thư Tình lại quá dễ.
Thư Tình không biết nên làm thế nào, có ý muốn nói chuyện này cho Triệu Dương nhưng nghĩ lúc này có lẽ anh đã về nhà, nên cô ta không muốn làm phiền đến anh.
Cô ta liên tục tự trấn an, đối phương chỉ muốn hăm dọa thôi, không dám làm gì với cô ta.
Mặc dù thế nhưng cả đêm đó cô ta vẫn không ngủ yên giấc.
Ngày hôm sau, vành mắt xuất hiện quầng thâm đã đành, vết thương trên chân có dấu hiệu trở nên nghiêm trọng hơn.
Mở điện thoại ra, đều là thông báo cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn đe dọa.
Tin nhắn gửi đến toàn là mấy lời mắng nhiếc thô tục và hăm dọa, Thư Tình không dám nghĩ nhiều, cô ta vội xóa hết tin nhắn.
Trước tiên xin nghỉ ở bệnh viện, sau đó mới khập khiễng đi tìm hòm thuốc.
Kết quả mở hòm thuốc ra mới phát hiện, lần trước mẹ cô ta bị trẹo hông đã dùng hết lọ thuốc đỏ và thuốc bôi.
Bà Thư có thói quen dậy sớm, lúc này chắc chắn đang tập thể dục nhịp điệu ở quảng trường nào đó.
Cô ta cũng không gọi cho mẹ mình mà thay đồ, một mình đi ra ngoài.
…
Một nơi khác, Triệu Dương lái xe chở Tô Linh đến công ty.
Vì đây là lần đầu tiên đưa cô đi làm nên tâm trạng của anh hơi căng thẳng.
Hôm qua Triệu Dương đã đến đây một lần, nhưng vì đi xe buýt, cả đường đi cứ lắc qua lắc lại nên cũng không có tâm trạng đánh giá nơi này.
Hôm nay cẩn thận nhìn lại mới giật mình, không hổ là khu trung tâm của thành phố Thiên Châu, tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau.
Bước vào trong đó như lạc vào trong dòng thác sắt thép, bên cạnh là các loại xe lưu thông qua lại, nhịp sống cũng được đẩy nhanh hơn rất nhiều.
Chiếc Audi A4L của Tô Linh rất bắt mắt ở quận Giang Bắc nhưng ở đây chẳng là gì cả.
Xung quanh đều là các loại xe ô tô hạng sang, BBA là loại rất bình thường, Rolls Royce và Bentley không phải là hiếm, đôi lúc có vài chiếc xe thể thao đi ngang qua.
Đi xe buýt phải mất hơn một tiếng đồng hồ nhưng lái xe lại chưa đến nửa tiếng.
Dần dần một tòa nhà bức tường màu xanh lam xuất hiện trong tầm mắt.
Tòa nhà cao gần ba mươi tầng, trên tầng cao nhất là một tấm biển khổng lồ - Tập đoàn Tô Thị.
Uy nghiêm chói sáng, chẳng trách thái độ của dì Mai đối với anh luôn không vừa ý, quả thật nhà họ Tô có tư cách kiêu ngạo.
Tô Linh rất ít khi nói chuyện về công việc khi về nhà.
Vì thế Triệu Dương chỉ biết nhà họ Tô làm kinh doanh bách hóa.
Làm ăn nhiều năm ở Thiên Châu, có rất nhiều cửa hàng trong thành phố, cụ thể bao nhiêu, việc kinh doanh thế nào thì anh không biết.
Triệu Dương vừa lái xe vừa hỏi: “Tòa nhà này là tài sản riêng của nhà cô à?”
Tô Linh gật đầu: “Ừ, năm đó việc kinh doanh của nhà họ Tô có chút khởi sắc, bố mới bác bỏ mọi ý kiến, vay nợ để đầu tư vào tòa nhà này. Anh không biết đâu, để trả khoản nợ của tòa nhà này mà suýt nữa Tô Thị đã bị khoản nợ đã đè bẹp!”
Triệu Dương cười gượng, cuối cùng cũng biết cánh cửa nhà họ Tô cao thế nào.
Hầu hết mọi người đều khoe khoang sự giàu có của họ, họ sẽ nói tôi có mấy căn nhà ở trong thành phố v.v...
Tô Linh thì ngược lại, người ta hoàn toàn có thể nói nhà tôi có một tòa nhà ở trong thành phố!
Triệu Dương cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ người bố vợ còn chưa gặp mặt này.
Vào thời điểm đó, bất động sản không có tỷ suất lợi nhuận lớn, mà ông ấy không lấy vốn tích lũy để mở rộng mặt bằng mà dùng nó để xây dựng cao ốc.
Can đảm này đặt vào thời điểm hiện tại thì chẳng là gì nhưng vào thời điểm đó thật không dễ dàng gì.
Anh tò mò hỏi: “Bây giờ chắc hẳn nhà cô không có ai phản đối quyết định của bố cô rồi nhỉ?”
Tô Linh không khỏi kiêu ngạo: “Phản đối? Trong mấy chục năm nay, tòa nhà này đã nâng giá trị của Tô Thị lên gấp hàng trăm lần, cũng giúp bố tôi trở thành người giàu có hàng đầu ở Thiên Châu, ai dám phản đối chứ?”
Triệu Dương không dám tưởng tượng năm đó rốt cuộc nhà họ Tô là nhân vật thế nào nhưng dù bây giờ đã không còn được như vậy, e là cũng không phải là nơi một nhân viên bảo vệ nhỏ như anh có thể ngước nhìn.
Hiện giờ anh đã phần nào hiểu được tâm trạng dì Mai.
Tô Thị có thể có được như ngày hôm nay không biết đã trải qua biết bao lựa chọn và hiểm nguy.
Một người ngoài không có trình độ như anh tùy tiện muốn đến ngắt hoa đào, cũng chẳng trách dì Mai lại phản ứng như vậy.
“Đầu tư bất động sản sinh lời nhiều hơn kinh doanh, nếu tòa nhà này gần trung tâm thành phố một chút thì càng tốt”.
Anh nhìn xung quanh, tòa nhà này nằm ở vùng rìa vành đai một. Nếu gần bên trung tâm thành phố, vậy chắc chắn giá trị sẽ cao hơn.
Tô Linh biết một chút về tình hình năm đó: “Nào có dễ như anh nói? Ban đầu chỉ là vì để giành được mảnh đất này gần như đã tiêu hết tài sản của Tô Thị rồi!”
Cô cảm thán một câu: “Nhưng cũng vô dụng, bây giờ tòa nhà này đã thế chấp cho ngân hàng rồi”.
“Ngân hàng?”
“Phải, nếu không phải dùng tòa nhà này thế chấp mấy chục tỷ thì Tô Thị đã phá sản từ lâu rồi!”
Dứt lời, Tô Linh lại tự cười nhạo: “Nên mới nói nhà họ Tô không cao ngất ngưởng như anh nghĩ đâu. Từ lúc bố tôi bị thương nặng hôn mê thì Tô Thị ngày càng xuống dốc, tài sản hiện giờ còn chưa bằng một phần ba thời điểm ở đỉnh cao kia”.
Triệu Dương gượng cười, e là một phần ba này cũng là tài sản anh sống mấy đời cũng không kiếm được.
Anh không biết phải nói thế nào, đành phải an ủi: “Tôi tin cô, tình hình công ty nhất định sẽ tốt hơn”.
Tô Linh xoa trán: “Tốt hơn? Đâu có dễ như anh nói”.
Có thể nhìn ra cô không muốn nói nhiều nên Triệu Dương cũng không hỏi thêm.
Lúc hai người đang nói chuyện, cánh cổng tòa nhà đã gần ngay trước mắt.
Đợi xe dừng hẳn, Tô Linh nói: “Lát nữa anh đợi tôi ở trên xe, tôi đi lên xử lý chút chuyện, sẽ xuống nhanh thôi”.
Triệu Dương gật đầu, thật ra anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhất là sau khi anh biết lịch sử vẻ vang của nhà họ Tô, cũng càng hiểu rõ hơn về khoảng cách giữa hai người.
Nếu bây giờ để anh xuất hiện trong công ty và Tô Linh hào phóng giới thiệu anh với các đồng nghiệp ở công ty.
Chưa nói đến thái độ của dì Mai sẽ thế nào, chỉ riêng nước bọt của mọi người cũng đủ để dìm chết anh!
Một nhân viên bảo vệ nhỏ bé vô danh như anh dựa vào cái gì có thể chiếm hữu người phụ nữ như Tô Linh?
Triệu Dương nghĩ lại cũng cảm thấy như chuyện hư ảo, vậy mà chuyện này lại xảy ra với anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]