Tô Linh hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh nên tò mò hỏi: "Triệu Dương, anh... sao thế?"
Triệu Dương lắc đầu: "Không sao, cây đàn ghi-ta này là của một đồng đội của tôi".
"Đồng đội của anh?"
Triệu Dương hạ thấp giọng: "Ừ, nhưng cậu ấy hi sinh rồi".
Tô Linh vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết..."
"Không sao, tôi học chơi đàn một chút từ cậu ấy nhưng đàn không hay lắm, nếu cô thích thì tôi đàn cho cô nghe".
"Được đấy!"
Tô Linh như một cô bé phát hiện ra điều gì mới, trước đây, cô luôn tưởng tượng Triệu Dương là người luộm thuộm, thậm chí còn hơi bảo thủ.
Vừa nhìn thấy cây đàn ghi-ta, cô chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ Triệu Dương sẽ đàn thật.
"Đi, chúng ta lên tầng".
"Lên tầng?"
Tô Linh khựng lại, nhà cũ có tổng cộng ba tầng, thế là lên tầng nào?"
"Đi theo tôi".
Triệu Dương không giải thích. Anh đi đằng trước, Tô Linh đi đằng sau.
Cô không nhận ra rằng anh đang dẫn lên mái nhà cho đến khi cô đi lên cầu thang.
Tô Linh quay đầu nhìn cảm thán: "Oa, chỗ này đẹp quá!"
Diện tích mái khá lớn, khoảng hai trăm mét vuông, nền lát sàn gỗ, nền nhà tuy hơi tồi tàn nhưng mang nét cổ kính, trông rất thú vị.
Một nửa mái trồng rau, một nửa trồng hoa hồng leo. Hoa leo tùm lum và nở rất đẹp, giống như một thiên đường.
Tô Linh tung tăng như một cô bé, còn không nhận ra Triệu Dương bên kia đã bắt đầu điều chỉnh đàn rồi.
Dây đàn khẽ động, vang lên một giai điệu vô cùng thư giãn, hòa âm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000664/chuong-217.html