Lúc Tô Linh nghe thấy những điều này thì ngọn lửa giận trong lòng cô cũng dần tan biến.
Nỗi oán hận đối với Triệu Dương đương nhiên là có, nhưng nếu như nói không thể tha thứ thì cũng không đến mức đó.
Chuyện tình cảm là khó lý giải nhất, bản thân cô vẫn còn một chút vấn vương với Từ Hoa Dương, vậy thì phải làm sao để Triệu Dương hoàn toàn buông bỏ tình cảm này chứ?
Lúc này, bà Triệu sợ cô chịu ấm ức nên mới mắng hai người con trai của mình một trận.
Kể cả cô có cảm thấy ấm ức thì ngay lập tức tâm trạng cũng sẽ cân bằng trở lại.
Tô Linh bước lên trước, cất tiếng giảng hòa: “Cô à, thôi bỏ đi, bỏ qua chuyện của quá khứ”.
Bà Triệu hừ nhẹ: “Cháu không cần phải nói đỡ cho bọn nó!”
Bà ấy vừa nói vừa trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Còn ngây ngốc ở đấy làm gì?”
Triệu Dương hơi bối rối.
Bà Triệu dứt khoát nói: “Đi đi, đi nói rõ với cái cô Thư Tình kia!”
“Hả?”
“Hả gì mà hả? Con đi nói với cô ta con và cô ta sau này tuyệt đối không có khả năng để cô ta đừng có mong chờ gì thêm nữa, nếu như sau này cô ta còn dám ức hiếp Tiểu Linh thì đừng trách mẹ chưa nhắc nhở con!”
Triệu Dương ủ rũ đứng dậy: “Vâng, vâng ạ, con đi bây giờ đây!”
Bà Triệu thấy anh cả vẫn đang quỳ tại chỗ thì quát: “Ngẩn ngơ cái gì thế? Đi cùng với nó mà nói rõ với mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000654/chuong-212.html