Chú Hai sững sờ một lúc mới định thần lại: “Không đồng ý? Cô không đồng ý? Cô là ai, có tư cách gì mà phản đối?”
Ông ta quan sát Tô Linh một lượt, thấy cô ăn mặc thời thượng, khí chất hơn người, ít nhất không phải người cùng đẳng cấp với ông ta.
Chẳng lẽ là luật sư của Triệu Dương.
Càng lúc ông ta càng cảm thấy khả năng này khá cao!
Tô Linh không trả lời mà quay lại nhìn mẹ Triệu Dương.
Mặc dù trước đây đã đến hai lần, nhưng lúc đó bà Triệu vẫn đang hôn mê, nên hôm nay xem như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Cô phát hiện bà Triệu không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, khóe miệng luôn mỉm cười nhẹ nhàng, nhất là khí chất, danh giá bất phàm, tựa như trời sập cũng khó mà lay chuyển được.
Dù trải qua sự mài mòn của năm tháng, tóc đã điểm vài sợi bạc, trán xuất hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn thấy được nét đặc biệt của bà Triệu.
Chẳng hạn như khí chất của bà, phong thái đoan trang thanh nhã, nhìn thế nào cũng không giống xuất thân từ gia đình bình thường.
Tô Linh không thích dì Mai, nhưng không thể không thừa nhận, phong thái và tu dưỡng của dì Mai, chí ít việc giao thiệp với đám người giàu có đối với bà ta cũng rất đơn giản.
Chuyện này Tô Linh không làm được.
Có điều cô có một ảo tưởng, bà Triệu trước mặt là một nhân vật có thể sánh ngang với dì Mai.
Trong khi Tô Linh quan sát bà Triệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000644/chuong-207.html