Chương trước
Chương sau


Triệu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Tối nay mẹ tôi xuất viện".

"Hả? Đã xuất viện rồi á?"

Dứt lời, Tô Linh thấy mình nói không đúng lắm, vì làm gì có ai mong nằm viện mãi được.

Cô vội giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó"!

"Không cần giải thích, tôi hiểu".

Tô Linh thở phào, không phải là cô căng thẳng gì, chỉ là cô chưa chuẩn bị thôi.

Cô còn nghĩ sẽ để dành thời gian để đi thăm mẹ của Triệu Dương, ai ngờ công việc bận rộn quá không sắp xếp nổi. Mà quan hệ với Triệu Dương lúc lạnh lúc nóng, cũng chẳng biết đối mặt với mẹ Triệu Dương như nào.

Ai ngờ, hai người họ vừa xác định được mối quan hệ, thì gặp phải chuyện như này.

Vậy rốt cuộc là cô nên đi, hay là thôi?

Nếu Triệu Dương không nói, cô quyết định sẽ giả ngu.

Triệu Dương nói tiếp: "Viện trưởng Hoàng nói không có gì đáng quan ngại, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng. Tôi thấy không cần ngày nào cũng phải ở viện, về nhà sẽ tốt hơn, không chừng còn mau khỏi bệnh hơn".

Dừng một lát, anh hỏi tiếp: "Thế chiều nay... cô có đi làm không?"

"Hả?"

Lúc nào Tô Linh cũng là người chủ động và tự tin trong tác phong nói và làm việc của mình, nhưng lần này thì cô giật mình sợ hãi.

Cô nghe là hiểu ngay ý của Triệu Dương, anh đang hỏi cô, có muốn đi cùng không.

Gặp phụ huynh ư?

Cô không biết đáp lại thế nào, không phản đối mà chỉ rất lúng túng.

Triệu Dương không giục, thật ra anh cũng không còn cách nào khác, đã nói với anh trai là sau khi mẹ tỉnh lại, đừng nói với mẹ chuyện Tô Linh.

Nhưng chị dâu nhanh mồm nhanh miệng, vô tình nói ra.

Dù mẹ không nói gì, nhưng xuất viện cũng là một ngày vui, nếu Tô Linh không đến, e là sau này khó giải thích được.

Tô Linh do dự, sau đó hạ thấp giọng nói: "Vậy... anh chờ tôi một lát, tôi đi chuẩn bị một chút".

Triệu Dương khó hiểu: "Chuẩn bị gì cơ? Dọc đường mua ít trái cây là được, không cần chuẩn bị gì đâu, mẹ tôi không thích lãng phí, cũng dễ nói chuyện".

Tô Linh đau đầu, sao tên này lại ngốc nghếch thế?

Còn có thể chuẩn bị gì nữa? Chắc chắn không phải đồ vật rồi, mà là chuẩn bị lại trang phục!

Hai lần trước đến bệnh viện đều không gặp, lần này là lần đầu tiên gặp mẹ Triệu Dương, chẳng nhẽ lại không ăn mặc tử tế?

Cô ngại ngùng nói thẳng: "Tôi ở ngoài suốt cả ngày, cả người bụi bặm, đi tắm cho sạch sẽ".

Triệu Dương càng ngạc nhiên: "Thế hả? Tôi thấy vẫn sạch sẽ mà".

Tô Linh lười giải thích, chỉ liếc anh một cái rồi lên tầng.

Triệu Dương khó xử, thật ra anh cũng đoán được ý của Tô Linh, nhưng cô ấy thì cần chuẩn bị gì nữa chứ?

Không còn cách nào, nữ thần họ Tô đã nói vậy thì anh chỉ có thể ngồi chờ.

Nghĩ là Tô Linh sẽ chuẩn bị mất một lúc, nên lúc báo tin cho cô xong, anh đi đến chỗ nhà kho xem qua một chút.

Cả ngày chưa qua đó, không biết tiến triển thế nào rồi, không biết Tôn mập có đến gây chuyện không.

...

Phía bên kia, Tiểu Ngũ dù đã nhận được tin lâu rồi, nhưng sau khi xác nhận Triệu Dương bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tam nhanh nhảu: "Anh Dương, anh có sao không, thấy Tiểu Ngũ nói anh bị cảnh sát đưa đi, dọa em sợ suýt chết!"

"Tôi không sao!"

Lúc này Triệu Dương cũng vẫn chưa hoàn hồn, vừa nãy anh còn nhận được tin nhắn từ Bạch Băng.

Nhắn là đã xác nhân nguyên nhân chết của Trương Vũ, vết thương do chai thủy tinh ở nhà Liễu Nhiên gây ra, làm tổn thương mạch máu trong não.

Theo lý thuyết thì về nhà nghỉ ngơi một thời gian là khỏi.

Nhưng Trương Vũ thích tự tìm cái chết, chạy ra ngoài rượu chè đàn đúm, khiến cho vết thương phát tác, gây ra đột tử.

Lúc đó, phản ứng của Liễu Nhiên là tự vệ, nên không phải gánh tội.

Từ Tam nghe vậy cũng thở phào.

Triệu Dương hỏi vào chuyện chính: "Sao rồi, đã điều tra được manh mối gì chưa?"

"Hi hi, anh Dương, em có chuyện muốn bàn với anh, anh qua đây xem đi!"

Triệu Dương quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn có một đống hóa đơn, tất cả đều là hóa đơn phục vụ ăn uống. Theo lý mà nói, dùng hóa đơn ăn uống để thanh toán là bình thường.

Nhưng Từ Tam lại cầm ra, chứng tỏ có gì đó không đúng.

Triệu Dương lật đống hóa đơn, phát hiện mấy tờ hóa đơn kia đều do Tôn Vệ Đông thanh toán, hơn nữa, địa điểm trên hóa đơn cũng giống hệt nhau.

"Viện thẩm mỹ Tiểu Kiều là chỗ nào?"

Từ Tam cười ha ha: "Là một viện thẩm mỹ tư nhân, chỗ để mấy cô gái đến đó dưỡng nhan sắc".

"Thẩm mỹ?"

Triệu Dương cũng nhận ra chỗ không đúng. Một người đàn ông như Tôn Vệ Đông chạy đến câu lạc bộ thẩm mỹ làm gì? Chắc chắn là đi cùng phụ nữ.

Anh không hứng thú với mấy tin tức thế này.

Tiểu Ngũ nói tiếp: "Anh Dương, em đã điều tra vị trí của viện thẩm mỹ này, anh đoán xem nói ở đâu?"

Triệu Dương không ngờ Từ Tam cũng nhanh nhạy như vậy, cười hỏi: "Chắc chắn không gần nhà Tôn Vệ Đông, đúng không?"

"Ha ha, anh Dương, đúng là không giấu được anh, câu lạc bộ này ở ngày dưới tầng của nhà trưởng phòng Lý".

Không ngoài suy đoán của Triệu Dương, sáng sớm lần trước, anh đã phá vỡ mối quan hệ mập mờ giữa trưởng phòng Lý và Tôn Vệ Đông.

Bây giờ xem ra, đây là nơi hẹn hò cũ của họ.



Từ Tam nhao nhao: "Anh Dương, anh định làm gì, có nên làm rõ ràng không?"

"Chuyện này bàn sau, còn phát hiện cái gì khác không?"

Triệu Dương không trả lời ngay, anh không thích dùng thủ đoạn bỉ ổi này để xúc phạm người khác.

Tôn Vệ Đông không phải quan chức gì. Tin tức này cũng không liên quan gì đến hắn, có làm loạn lên cũng không được gì.

Hơn nữa, muốn làm rõ chuyện này, thì người bị hại phải tự mình ra mặt, đó là vợ của Tôn Vệ Đông. Phải để trưởng phòng nhân sự Khương ra mặt thì mới hiệu quả.

Nhưng ai cũng trưởng thành rồi, việc xấu trong nhà phải che kín lại là đạo lý mà ai cũng hiểu, có mâu thuẫn thì cũng chỉ âm thầm giải quyết.

Nếu muốn hai người họ đối đầu, để người ngoài ngồi làm ngư ông đắc lợi, đâu có dễ dàng gì?

Từ Tam ủ rũ, trừ mấy điều này ra, cậu ta không phát hiện được gì khác.

Triệu Dương vỗ vai an ủi: "Đừng nản chí, vì quan hệ mập mờ giữa Tôn Vệ Đông và trưởng phòng Lý, nên hai anh em nhà họ Tôn sẽ làm chuyện sổ sách rất gọn gàng đẹp đẽ, chúng ta không điều tra ra cũng là chuyện bình thường".

Từ Tam nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, anh Dương, sáng nay Tôn mập đến đây gây chuyện, bảo là vì anh và Tiểu Ngũ bỏ bê công việc nên khấu trừ ba phần tư lương, nếu còn tái phạm sẽ đuổi luôn!”

Triệu Dương tức giận muốn chửi bậy, tên Tôn mập khốn kiếp, buổi sáng rõ ràng còn chào hỏi rồi mà giờ anh ta muốn trả đũa?

Bây giờ truy cứu mấy thứ này cũng vô ích, dù có tìm đến cửa Tôn mập cũng không thừa nhận.

Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, một núi không thể có hai hổ, giữa anh và Tôn mập chỉ một trong hai người được ở lại!

Nhìn đồng hồ, Triệu Dương không nán lại lâu, dặn dò một lúc rồi rời đi.

Trên đường về, anh đi ngang qua Cửu Xử, đúng lúc không muốn gây thêm rắc rối nào thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.