Tô Linh nhìn chằm chằm Triệu Dương một hồi lâu sau mới hỏi: “Triệu Dương, tôi cảm thấy hôm nay anh hơi khác trước đây?”
Triệu Dương trả lời cô: “Không có gì khác cả, chỉ là trước đây cô cảm thấy tôi là một bảo vệ thấp cổ bé họng, cũng chưa từng nghe lời tôi nói một cách nghiêm túc mà thôi”.
Suy nghĩ bị vạch trần khiến Tô Linh hơi mất tự nhiên: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”.
Hôm nay giọng điệu của Triệu Dương rất cứng rắn: “Thực ra có một câu tôi đã muốn nói với cô từ lâu rồi. Triệu Dương tôi không hề vô dụng như người nhà họ Tô nghĩ. Chẳng qua bây giờ là xã hội tôn sùng tiền bạc, tất cả mọi người đều lấy tiền ra để đong đo cân đếm năng lực và địa vị của người khác. Dì Mai như thế, cô cũng vậy nên tôi không muốn tranh luận gì cả”.
Tô Linh ngẩn người, dùng sự giàu có để đánh giá năng lực của một người lẽ nào là sai sao?
“Tôi biết, chắc chắn cô cho rằng Từ Hoa Dương có bản lĩnh hơn tôi, tôi không bình luận gì thêm về việc anh ta có thể giúp cô kéo vốn đầu tư hay không. Nhưng nếu anh ta muốn thông qua việc này để bóp chặt yết hầu Tô Thị tại thời điểm mấu chốt thì quả thực lại quá dễ dàng!”
Tô Linh biết những gì Triệu Dương nói là sự thật, nhưng trong ký ức của cô, Từ Hoa Dương không phải là một kẻ xấu xa như vậy.
Nên cô biện hộ thay hắn một câu: “Anh ta không phải người như vậy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000590/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.