Tô Linh nhìn chằm chằm Triệu Dương một hồi lâu sau mới hỏi: “Triệu Dương, tôi cảm thấy hôm nay anh hơi khác trước đây?”
Triệu Dương trả lời cô: “Không có gì khác cả, chỉ là trước đây cô cảm thấy tôi là một bảo vệ thấp cổ bé họng, cũng chưa từng nghe lời tôi nói một cách nghiêm túc mà thôi”.
Suy nghĩ bị vạch trần khiến Tô Linh hơi mất tự nhiên: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”.
Hôm nay giọng điệu của Triệu Dương rất cứng rắn: “Thực ra có một câu tôi đã muốn nói với cô từ lâu rồi. Triệu Dương tôi không hề vô dụng như người nhà họ Tô nghĩ. Chẳng qua bây giờ là xã hội tôn sùng tiền bạc, tất cả mọi người đều lấy tiền ra để đong đo cân đếm năng lực và địa vị của người khác. Dì Mai như thế, cô cũng vậy nên tôi không muốn tranh luận gì cả”.
Tô Linh ngẩn người, dùng sự giàu có để đánh giá năng lực của một người lẽ nào là sai sao?
“Tôi biết, chắc chắn cô cho rằng Từ Hoa Dương có bản lĩnh hơn tôi, tôi không bình luận gì thêm về việc anh ta có thể giúp cô kéo vốn đầu tư hay không. Nhưng nếu anh ta muốn thông qua việc này để bóp chặt yết hầu Tô Thị tại thời điểm mấu chốt thì quả thực lại quá dễ dàng!”
Tô Linh biết những gì Triệu Dương nói là sự thật, nhưng trong ký ức của cô, Từ Hoa Dương không phải là một kẻ xấu xa như vậy.
Nên cô biện hộ thay hắn một câu: “Anh ta không phải người như vậy”.
Thấy Tô Linh bảo vệ Từ Hoa Dương cả buổi tối, Triệu Dương cũng không muốn tranh cãi nữa: “Được rồi, những lời nên nói tôi đều nói hết rồi, nghe hay không là việc của cô”.
Thấy Triệu Dương muốn rời đi, Tô Linh vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Nếu cô không đuổi tôi đi thì tôi sẽ xuống tầng ngủ tạm một đêm, ngày mai dành chút thời gian, chúng ta đi làm thủ tục”.
Triệu Dương nói ra hết những lời đã nhẫn nhịn cả tối, tâm trạng cũng không hề nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, mà ngược lại còn trở nên thất vọng và hụt hẫng.
Anh đã từng vì Tô Linh, vì mối quan hệ giữa hai người mà cố gắng vô số lần, cũng đưa ra vô số kế hoạch và ý tưởng, nhưng không ngờ lại kết thúc trong một mớ hỗn độn.
Tô Linh cũng sửng sốt: “Làm thủ tục?”
Cô đã nghĩ đến cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ lại từ miệng Triệu Dương nói ra.
Sự kiêu ngạo khiến cô không thể chấp nhận được loại cảm giác thất bại này.
Cô cười nhạt chất vấn: “Sao thế, kinh sợ vậy à? Lúc đầu không phải đã nói là muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
“Lời hứa của tôi chưa từng thay đổi, nhưng cô nói hối hận rồi thì tôi chỉ có thể tác thành cho cô mà thôi!”
Triệu Dương hít một hơi thật sâu, mỗi lần nhớ lại những lời Tô Linh nói tối nay, thì nỗi buồn phiền trong lòng anh không thể nào tan biến được.
Ngay trước mặt người yêu cũ là Từ Hoa Dương mà cô lại thẳng thắn thừa nhận rằng anh không có đủ bản lĩnh như đối phương, thậm chí còn nói rằng cô hối hận.
Dù anh ra tay là không đúng, nhưng lúc nói ra những lời này, liệu Tô Linh có nghĩ đến cảm xúc của anh không?
Anh có thể từ bỏ mọi thứ vì Tô Linh, thậm chí có thể nuốt giận trước mặt gì Mai, nhưng anh không phải là cái bao cát trút giận có thể cúi đầu nhẫn nhục mãi.
Triệu Dương chưa kịp bước đến cửa đã nghe thấy sau lưng vang lên một câu: “Anh đợi đã!”
Anh ngạc nhiên quay đầu lại.
Tô Linh do dự vài giây sau mới mở lời: “Tối nay tôi uống nhiều rượu quá, vả lại đang tức giận nên không nghĩ kỹ trước khi nói, tôi không hề có ý coi thường anh”.
Những lời nói mềm yếu này là lần đầu tiên cô nói ra, nhưng tiếp theo nên nói gì đây?
Lẽ nào cô phải xin lỗi ư?
Thực ra cô cũng biết những lời tối nay có thể làm tổn thương anh, nhất là những lời đó còn nói trước mặt Từ Hoa Dương, cô không hề để ý tới cảm nhận của Triệu Dương.
Nhưng những gì cô có thể giải thích chỉ có vậy thôi, nếu Triệu Dương không thể chấp nhận được thì cô cũng còn cách nào khác nữa, bảo cô xin lỗi thì càng không có khả năng.
Tô Linh không nghĩ ra được gì, dứt khoát nói: “Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, nếu như anh nhất định muốn làm thủ tục thì tôi cũng không cản anh!”
EQ của Triệu Dương rất cao, anh lập tức nghe ra được ý khác trong lời nói của cô. Cô không muốn mối quan hệ giữa hai người kết thúc như vậy, nhưng lại rất khó mở lời nên cô giao quyền quyết định chuyện này cho anh.
Nhưng rốt cuộc cô có ý gì? Không nỡ buông bỏ, hay là còn có nguyên nhân khác?
Anh không nghĩ ra đáp án.
Tô Linh thấy Triệu Dương không nói gì, liền hỏi thêm một câu: “Nói dứt khoát đi, lằng nhằng nhiều làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể cản anh đi tìm tình yêu mới sao?”
Triệu Dương cũng không biết nên đáp lại thế nào, anh chắc chắn là không muốn chia tay như vậy. Sau một thời gian ở với nhau, Tô Linh trong lòng anh đã chiếm một vị trí tương đối quan trọng.
Bằng không tối nay anh cũng sẽ không vì vài câu nói của cô mà trở nên hồn bay phách lạc, trong lòng rối tung.
Nhưng lúc nãy ngả bài còn kiêu ngạo như vậy, giờ chuyển mắt cái đã mở miệng làm hòa ư?
Đừng nói là Tô Linh, đến cả anh cũng sẽ xem thường bản thân mình!
Anh do dự một hồi rồi mới hỏi: “Dạ dày còn đau không?”
Câu trả lời không liên quan cho lắm, nhưng Tô Linh lại nghe ra được hàm ý trong đó, giống như cô, Triệu Dương cũng không muốn mối quan hệ này kết thúc như vậy, chỉ là không muốn mở lời mà thôi.
Tô Linh cũng không chất vấn thêm mà chỉ trả lời một câu: “Đỡ nhiều rồi”.
Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, thuận nước đẩy thuyền nói: “Sau này đừng thức khuya, uống rượu xã giao có thể từ chối thì hãy từ chối, không từ chối được thì cũng đừng uống lẫn lộn nhiều loại vào nhau, còn nữa, nhất định phải uống đồ ấm!”
Nếu bình thường Tô Linh bị người khác cằn nhằn như vậy thì cô chắc chắn sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Cô nghe ra được Triệu Dương ngầm cho phép cô ra ngoài tiếp khách xã giao, cũng ngầm cho phép cô tiếp xúc với Từ Hoa Dương, cô chợt cảm thấy bớt áp lực đi rất nhiều.
Với tình hình hiện giờ của Tô Thị, bảo cô từ chối tất cả các buổi xã giao thì dường như là điều không thể, lại càng không cần nói đến việc Từ Hoa Dương đang nắm tiền vốn quyết định vận mệnh của Tô Thị.
Thực ra Triệu Dương cũng không phải là người đàn ông hẹp hòi, càng không phải là không tin tưởng Tô Linh, anh có thể hiểu được những buổi xã giao cô nói.
Chỉ là anh có thành kiến với Từ Hoa Dương, nhưng cũng không phải là loại ghen tuông đơn thuần.
Với sự xuất sắc của Tô Linh, xung quanh cô có biết bao nhiêu người theo đuổi, nếu như mỗi lần đều tức giận như vậy thì bọn họ ngày nào cũng phải cãi nhau sao?
Chỉ là anh cảm thấy trong thời gian này Từ Hoa Dương đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Linh có động cơ không trong sáng, nhất là sau chuyện xảy ra đêm nay, anh càng cảm thấy đối phương là một tên đạo đức giả khó thăm dò ý đồ.
Thực ra Tô Linh là một người phụ nữ rất sắc sảo, nhưng vì mối quan hệ trong quá khứ nên cô không phòng bị Từ Hoa Dương, điều này khiến Triệu Dương rất lo lắng.
Nhưng bây giờ hai người vừa mới giảng hòa, lại thảo luận về Từ Hoa Dương thì không thể tránh khỏi sự tranh cãi, cho nên chỉ có thể giải quyết vấn đề này theo cách khác.
Vả lại cho dù Tô Linh kiên quyết không liên lạc với Từ Hoa Dương nữa thì e rằng dì Mai cũng sẽ không ngừng mai mối.
Thay vì trở thành kẻ hẹp hòi, chi bằng lặng lẽ chờ sự thay đổi.
Anh tin rằng nếu như Từ Hoa Dương thực sự có mục đích gì khác thì sớm muộn gì cũng có ngày lộ đuôi cáo ra thôi!
Tô Linh khẽ gật đầu như lời đảm bảo: “Sau này tôi sẽ cố gắng về sớm”.
Triệu Dương nói: “Nếu muộn quá thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón cô, nếu có người hỏi, cô cứ nói tôi là tài xế của cô là được”.
Tô Linh bật cười: “Sao vậy? Tôi chưa nói gì mà anh đã tự ti vậy rồi, sợ làm mất mặt tôi sao?”
Triệu Dương bình tĩnh nói: “Tôi hiểu quy tắc của việc làm ăn, tôi bị người khác coi thường cũng không sao, dù sao trong xã hội này chỗ nào cũng có mắt chó coi thường người khác. Nhưng nếu ảnh hưởng đến hình tượng của cô, vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành kẻ có tội sao?”
Lúc này Tô Linh mới hiểu rõ, thực ra Triệu Dương chưa bao giờ cảm thấy tự ti về thân phận của mình. Cái gọi là tự ti chẳng qua là người khác áp đặt lên anh mà thôi.
Cô không khỏi tò mò, rốt cuộc người đàn ông này đã từng trải qua những gì, mới có thể sinh ra tính cách kiên cường như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]