Chương trước
Chương sau
Hai người họ nhìn thấy chuyện này không thể xoay chuyển được, tức giận nói: "Được rồi, mẹ kiếp, Triệu Dương, chuyện này anh hãy nhớ đó cho tôi, chúng ta vẫn chưa xong đâu!”

Một người trong số họ còn đẩy tên đeo kính một cái, tức giận nói: "Chết tiệt, loại không có chính kiến, chắc chắn là cậu đã nói ra bí mật! Hôm nay Triệu Dương có thể đối phó với chúng tôi, ngày mai sẽ là đối phó với cậu, đừng tưởng là có thể chạy thoát! Cứ chờ đấy cho tôi, cho dù Triệu Dương buông tha cho cậu, thì ông đây cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Mớ hỗn độn kết thúc, tên đeo kính bắt đầu hoảng sợ.

Triệu Dương thấy cậu ta có chuyện muốn nói, nên mở lời trước: "Đi thôi, có chuyện muốn nói thì vào trong rồi nói”.

Trong nhà kho, Từ Tam rót hai tách trà nóng.

Triệu Dương đưa cho cậu ta một cốc: "Nói đi, tại sao cậu và bọn họ lại đường ai nấy đi?”

Tên đeo kính cầm chén trà không nói gì, sắc mặt hơi bối rối.

"Tôi có thể nhìn ra, cậu và hai người bọn họ không giống nhau, mà cậu cũng có thể nhìn ra, tôi và tên Tôn mập không phải là người chung một tuyến đường”.

Tên đeo kính lắp bắp nói: "Đội phó Triệu, anh... anh biết hết rồi sao?"

Triệu Dương miễn cưỡng nở nụ cười: "Nếu tôi biết thì đã không hỏi cậu, chỉ có điều tôi có thể đoán ra được một chút, chắc là có liên quan đến Tôn mập?”

Tên đeo kính do dự một hồi lâu, lúc này mới nói ra.

Triệu Dương nghe xong, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên anh đoán không sai, mấy ngày trước Tôn mập đã đến tìm bọn họ, nói rằng chờ vụ trộm kỳ ba xảy ra, sẽ bảo bọn họ nhận tội, giải quyết triệt để vụ trộm này.

Tôn mập cũng hứa, sẽ cung cấp cho họ mỗi người một khoản hoa hồng là hai mươi nghìn tệ!

Ngay từ đầu Triệu Dương vẫn tò mò, tại sao mấy người này lại nhiệt tình như vậy, hóa ra chuyện là như vậy.

Nhưng anh vẫn hơi tò mò:"Vậy tại sao đột nhiên cậu lại quay đầu?”

Tên đeo kính gãi đầu: "Ngày đó chúng tôi chủ động nhận chuyện đó, đội phó Triệu còn có lòng tốt nhắc nhở chúng tôi, tôi cảm thấy anh là người tốt, lúc đó đã không muốn tham gia nữa rồi, sau đó...”

Triệu Dương vỗ vai hắn: "Được rồi, hãy quên chuyện trước đây đi, sau này mọi người đều là anh em tốt, có phúc cùng hưởng, gặp khó khăn thì cùng nhau gánh chịu!”

Nghĩ một lát, anh lại hỏi: "Đúng rồi, hôm đó tin nhắn dặn tôi phải cẩn thận, cũng là do cậu gửi đúng không?”

Tên đeo kính kinh ngạc há hốc mồm: "Đội phó Triệu, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?”

Triệu Dương bất lực, tên đeo kính trông rất thông minh, nhưng kinh nghiệm xã hội quá ít, chỉ cần giả vờ một chút là cậu ta đã nói ra tất cả.

"Nói thử xem, cậu làm như thế nào, mà ngay cả số điện thoại của cậu, tôi cũng không nhìn thấy”.

Tên đeo kính nở nụ cười đắc ý, chậm rãi giải thích.

Triệu Dương bừng tỉnh ngộ, hóa ra tên này học về máy tính, hơn nữa còn là một cao thủ máy tính, cũng là một Hacker.

Từ Tam cũng bước tới: "Thật hay giả vậy, bên trong có mấy cái máy tính, cậu có thể sửa được không?”

“Chuyện nhỏ, anh Tam cứ chờ đi!”

Trong góc nhà kho có một vài chiếc tủ đổ nát, Triệu Dương đã kiểm tra hồ sơ kho, chúng đều là những chiếc hộp đựng máy tính hỏng.

Không ngờ mấy cái máy tính đó khi rơi vào tay tên đeo kính thì chỉ trong vòng nửa tiếng đã sửa xong, vỏ máy tạm thời đã lắp ráp ổn định, màn hình hiển thị và chuột bàn phím đều đã có sẵn.

Triệu Dương sờ soạng vài lần: "Không thể nhận ra được, nhóc con cậu cũng có bản lĩnh đó chứ, vậy cậu đến đây làm bảo vệ làm gì? Sao không ra ngoài tìm một công việc phù hợp hơn?”

Tên đeo kính gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi có tiền án”.

Từ Tam trợn to hai mắt: "Thật sự không thể đánh giá con người qua khuôn mặt, thật hay giả thế?”

Tên đeo kính đỏ mặt nói: "Không phải là loại tiền án kia, mà là tôi bị cảnh sát lập án trên mạng, trong vòng ba năm, tôi không được làm việc gì có liên quan đến máy tính”.

Triệu Dương sau khi nghe xong liền giơ ngón tay cái lên, cảm thấy thằng nhóc này đúng là Hacker.

Cách đây vài năm vì đánh cược với mọi người, cậu ta đã bẻ khóa cơ sở dữ liệu của một trang Web nổi tiếng, rất may là cậu ta chỉ khoe khoang chứ không gây ra thiệt hại gì, nếu không thì chuyện này không đơn giản chỉ dừng lại ở việc bị lập án và giám sát.

Sau một hồi giới thiệu, Triệu Dương cũng biết tên thật của cậu ta là Ngũ Cường, tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Nếu không bị lập án, thì cũng sẽ không bị đến Đế Uyển làm một nhân viên bảo vệ, e rằng bản thân đã sớm trở thành một kỹ sư máy tính trong Top năm trăm người giỏi nhất cả nước!

Từ Tam cười ha ha nói: "Tiểu Cường, được rồi, cậu giỏi lắm, có tài năng mà không lộ mặt!”

Triệu Dương cũng vui vẻ, tình cờ có một đàn em là Hacker máy tính.

Mặc dù tại thời điểm này chưa nghĩ ra ích lợi của cậu ta là gì, nhưng chắc chắn có thể có ích trong tương lai!

Nghĩ đến đây, Triệu Dương nói đùa: "Đừng gọi Tiểu Cường, nghe không hay, sau này gọi là Tiểu Ngũ đi!"

Ngũ Cường cũng thay đổi cách xưng hô của mình: "Anh Dương, nếu sau này anh có vấn đề gì liên quan đến máy tính hay điện thoại thì các anh cứ tìm em!”

Từ Tam vội vàng đứng dậy: "Tiểu Ngũ, thật sự đang cần cậu giúp, có thể dùng Wifi miễn phí không? Dữ liệu điện thoại di động không đủ dùng!"

Tiểu Ngũ tự tin nói: "Đơn giản thôi, em có thể bẻ khóa tất cả các tín hiệu ở xung quanh!"

Một lúc sau, Từ Tam hét lên: "Mẹ kiếp, Tiểu Ngũ, cậu thật là tuyệt vời, tôi đang chơi League of King, cậu có thể lấy giúp tôi một bộ da đầy đủ không?"

Tiêu Ngũ gãi đầu: “Đúng là có thể làm được, nhưng chuyện này cần phá máy chủ, như vậy sẽ bị cảnh sát mạng để ý”.

Từ Tam vô cùng ngưỡng mộ, không phải là không làm được, mà là không thể làm như vậy được.

Lời nói của Tiểu Ngũ nhắc nhở Triệu Dương, anh nói: "Tiểu Ngũ, đừng nghe cậu ta, cậu có thể kết nối mạng máy tính này với phòng an ninh không?”

Tiểu Ngũ hỏi: "Anh Dương, anh đang nói về phương diện nào?"

Triệu Dương suy nghĩ một lát: "Chỉ cần mạng lưới camera giám sát là được, sẽ gây phiền phức cho cậu chứ?"

Tiểu Ngũ xua tay: "Không sao, đây là mạng nội bộ, cảnh sát mạng không điều tra được!"

Ngay sau đó, vang lên một loạt tiếng tách tách của bàn phím, hàng loạt hình ảnh từ camera xuất hiện trên màn hình hiển thị.

Triệu Dương sững sờ, anh thật sự tìm được bảo vật, chỉ trong vòng nửa phút, tên nhóc này đã phá được hệ thống an ninh của Đế Uyển, bày ra tất cả mạng lưới camera của phòng an ninh trước mặt anh!

Có cậu ta trong tay tương đương với kính thiên văn, ống loa, đến lúc đó còn sợ không nắm được thóp của Tôn mập sao?

Suy nghĩ một lát, Triệu Dương lại hỏi: “Tôn mập có biết cậu biết những thứ này không?”

Tiểu Ngũ lắc đầu: "Anh ta không biết, bình thường công ty cũng không tìm được hồ sơ của em”.

Triệu Dương nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu mọi người đều có thể nhìn thấy hồ sơ này, đoán rằng ngay cả nghề phổ thông cũng khó mà tìm được việc làm, chuyện đó đồng nghĩa với việc đẩy người ta vào ngõ cụt.

Đang suy nghĩ miên man, màn hình camera bỗng nhiên chuyển động.

Tiểu Ngũ cũng nhắc nhở: "Anh Dương, có người đang đến đây, là đội trưởng Tôn!”

Triệu Dương bật cười ha ha, tên Tôn mập nhà anh được lắm, anh muốn tấn công bất ngờ phải không?

Có Tiểu Ngũ ở đây, thì anh đừng mong có thể giấu giếm chuyện ở Đế Uyển!

...

Một lát sau, Tôn mập cũng không thèm chào hỏi gì, thằng thừng dẫn theo mấy người tìm đến bên ngoài cửa kho.

Không phải là đơn giản kiểm tra đột xuất, mà là do đơn từ chức đột ngột của hai kẻ đã được anh ta phân công việc, khiến anh ta cảm thấy không ổn lắm.

Nhưng dù có hỏi như thế nào thì bọn họ cũng không hỏi ra được kết quả, hai người kia nói rằng trong nhà có việc nên muốn từ chức.

Tôn mập không còn cách nào khác, đành phải kéo dài thời gian một chút, sau đó dẫn người đi thằng vào nhà kho.

Anh ta muốn xem, rốt cuộc tên Triệu Dương này đang giở trò gì!

Kết quả không ngờ rằng, anh ta đã sững sờ khi vừa bước được một chân vào nhà kho!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.