Trước mặt hai người là một nhà kho cũ nát, nằm trong góc hẻo lánh của khu biệt thự, bên ngoài là hai cánh cửa sắt loang lổ, trừ ổ khóa còn mới, mọi thứ còn lại đều đã gỉ sét.
Khóe miệng Từ Tam co rút: “Mẹ kiếp, anh Dương, Tôn mập lấy việc công trả thù riêng, đây là cố ý chơi xỏ chúng ta!”
Triệu Dương không nói gì, chắc vừa nãy làm Tôn mập mất mặt, tên khốn này nhân cơ hội trả đũa.
Hỗ trợ hậu cần cái quái gì, nghe thì hay, hóa ra là đến trông nhà kho!
Nhưng Triệu Dương không hề hối hận, theo như quan hệ trước mắt giữa anh và Tôn mập, dù không có chuyện ban nãy, chắc chắn cũng không giao cho anh việc tử tế.
“Xem trước rồi nói”.
Triệu Dương nói, rồi ném chìa khóa cho Từ Tam.
Từ Tam bước lên trước, cánh cửa sắt kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”, nặng nề mở ra.
Triệu Dương sờ mũi, bước vào, diện tích nhà kho khá lớn, khoảng mấy trăm mét vuông.
Trong góc chất một đống đồ đạc cũ, một bên là dụng cụ làm vườn, còn lại là một đống đồ bừa bộn, tán loạn.
Tất nhiên, cũng có vài món đồ nội thất văn phòng mới, có cả đủ loại bàn ghế, dụng cụ vật liệu điện, sắp xếp xem như gọn gàng, nhưng lâu ngày không có người lau chùi, mấy thứ không hay dùng đều bám bụi và mạng nhện.
Triệu Dương chế nhạo nói: “Không tồi, thu dọn chút là có thể dùng, ít nhất không cần chịu đựng tính khí tên Tôn mập!”
Từ Tam kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000388/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.