Khi trở về, cả đoạn đường không ai mở lời.
Vương Như Nguyệt không hỏi gì, lái xe đưa thẳng bọn họ quay về khu biệt thự Đế Uyển.
Từ Tam rất tinh mắt, nhìn ra Vương Như Nguyệt có điều muốn nói, nên cậu ta không để ý đến Triệu Dương mà quay thẳng về nhà trọ.
Triệu Dương nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm, trên đường yên tĩnh, trong xe chỉ có hương nước hoa thoảng thoảng của Vương Như Nguyệt.
Bầu không khí nóng dần lên, chiếc vớ rách đã được Vương Như Nguyệt cởi ra từ lâu, chỉ cần khẽ nheo mắt là có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn đầy đặn.
Anh không dám nghĩ xa xôi, vội hút một điếu thuốc.
Vương Như Nguyệt mở loa, một bài hát với tiết tấu chậm vang lên, cô ta chớp chớp đôi mi, phá vỡ bầu không khí im lặng trước: "Hôm nay cảm ơn cậu".
Triệu Dương không thoải mái với bầu không khí này, khẽ ho một tiếng và nói: "Có gì phải cảm ơn chứ, mọi người đều có được thứ mình cần mà".
Vương Như Nguyệt không vui, sắc mặt hơi ửng đỏ: "Cậu nhất định phải vạch rõ công danh lợi ích với tôi như vậy ư? Lẽ nào hôm nay cậu không hề lo lắng cho tôi dù chỉ chút sao?"
Triệu Dương vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là có ".
Vẻ mặt Vương Như Nguyệt đầy mong đợi: "Lo lắng theo kiểu nào?"
Triệu Dương giải thích: "Lo lắng như những người bạn".
Vẻ mặt của Vương Như Nguyệt vẫn như thường, không phân biệt được là tức giận hay ghen tị:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000379/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.