Da đầu Triệu Dương tê dại nói: “Cái đó… chị Như Nguyệt, chẳng phải chị muốn tôi giúp chị một việc sao?”
Vương Như Nguyệt chủ động dựa lại gần, tươi cười nói: “Đúng vậy, lên giường với tôi một lần thì tôi sẽ đồng ý giúp cậu!”
Triệu Dương sững sờ, nói không động lòng là giả dối, nhất là đối với kiểu phụ nữ như Vương Như Nguyệt.
Mặc dù ngoại hình của cô ta không đẹp bằng những người phụ nữ khác mà Triệu Dương tiếp xúc gần đây, nhưng cô ta có khí chất độc đáo, khác hẳn với vẻ kiều diễm của Mạnh Kiều, nét đẹp của Vương Như Nguyệt tựa như kẹo bông mềm mại, như có thể bao dung mọi thứ của bạn, bất kỳ ai cũng không thể kiên định chống lại.
Nhưng anh vẫn cảm thấy, người phụ nữ này cố ý làm bậy, bởi vì ánh mắt của cô ta không hề có chút tình cảm nam nữ nào, trái lại nhiều hơn mấy phần đắc ý trêu ghẹo con mồi.
Triệu Dương đã có suy đoán trong lòng, đương nhiên sẽ không dễ dàng tuân theo.
Anh khẽ cười, cố gắng nghĩ ra một lý do: “Chị Như Nguyệt đừng dọa tôi, chuyện này mà để chú Vương biết được, chú ấy không đánh gãy chân tôi mới là lạ. Lá gan tôi nhỏ lắm”.
Vương Như Nguyệt đâu dễ dàng buông tha cho anh, cô ta duỗi ngón tay trỏ trắng mịn nâng cằm Triệu Dương lên, hỏi: “Vậy cậu không biết giấu ông ấy à?”
Triệu Dương như bị sét đánh, tuy lời ngoài miệng của cô ta nghe không rõ thật giả, nhưng xúc cảm từ đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000350/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.