Triệu Dương không kịp suy nghĩ nhiều, chân đạp nền đất lăn một vòng.
Đoàng!
Một tiếng súng thô bạo xé ngang bầu không khí; viên đạn xoáy tròn, gào thét lao khỏi nòng, sượt qua cánh tay.
Cùng lúc sát thủ nổ súng, Triệu Dương cũng hành động, tiện tay nhặt một hòn đá ném về phía đối phương.
Lực không nhỏ, độ chính xác không thấp. Tên sát thủ tránh đá xong liền nã tiếp phát súng thứ hai.
Lần này thì bắn trượt, viên đạn găm xuống đất tóe ra hoa lửa.
Triệu Dương nhân cơ hội này lộn một vòng, ôm lấy Tô Linh lăn vào rừng cây ven đường.
Tên sát thủ phẫn hận chửi một tiếng, khi vòng qua thân xe thì đã không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.
Gã thoáng do dự, nhưng rốt cục vẫn không đuổi theo.
Không phải gã không muốn đuổi theo, chỉ là Triệu Dương cho gã cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Gã đã xử lí không ít những người từng ở trong quân đội, nhưng đây là lần đầu gặp phải kẻ khó giải quyết thế nào.
Thù lao có hạn, gã không nhất thiết phải liều mình như vậy.
Gã bấm điện thoại, đổi giọng nói: “Ông chủ Ngụy này, người chạy mất rồi. Có điều hắn trúng một phát súng. Nếu muốn đuổi theo nữa, e là cậu phải thêm tiền đấy.”
“Không cần, anh ra ngoài trước, tránh sự chú ý. Tiền sẽ được gửi vào tài khoản của anh sau! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói chắc không cần tôi phải nhắc nữa chứ?”
“Yên tâm đi. Trước giờ chúng ta chưa từng gặp nhau.”
…
Cánh tay trúng đạn còn đang chạy máu nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/149850/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.