Cũng vì bộ quần áo đang ướt sũng khiến cả người tôi bị lạnh đến run rẩy nên câu trả lời của Thành Phong thốt ra khiến cho tôi không kịp nghe rõ, chỉ là khi xe anh rời đi, cả cơ thể tôi lảo đảo rồi nhanh chóng ngã nhào luôn xuống nền đất.
…
Đến khi tôi tỉnh dậy đã được nằn ngay ngắn trên chiếc giường quen thuộc. Căn phòng màu hồng phấn giờ đây có cả mẹ tôi, ba tôi và cả bác Tú, còn cả người mà tôi không nghĩ đến sẽ đứng đây đó là Thành Phong. Hôm nay anh mặc vest đen lịch lãm, tóc được vuốt keo thẳng nếp mùi hương nước hoa đặc trưng quen thuộc trên người anh phảng phất khắp phòng lan tỏa bay đến mũi khiến cho tôi có một cảm giác thật dễ chịu, trái tim trong lồng ngực vì sự xuất hiện của anh lại nhảy loạn xạ khiến cho tôi không cách nào kìm nén cảm xúc được, trên gương mặt cũng vì thế tự nhiên đỏ bừng lên cảm giác ngượng ngập khó tả…Thế nhưng trái lại với những gì cảm xúc đang chi phối tôi, thì Thành Phong lại trưng ra bộ mặt vô cùng hờ hững. Có lẽ hôm nay anh đến cũng là vì bị ép …
Mẹ đứng bên cạnh phát hiện tôi đã tỉnh liền đi tới rồi quan tâm hỏi tôi
-Con thấy sao rồi Nhật Hạ, còn đau chỗ nào không?
Tôi đưa tay lên day day vầng trán của mình, dù vẫn còn đau ê ẩm, trong người vẫn còn nóng bừng nhưng đành nói để mẹ an tâm
-Con không sao ạ. Mẹ yên tâm nha.
Mẹ tôi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-tinh/2638742/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.