Khi tôi nói ra câu này, là lúc tôi quên mất những gì mà đêm nay anh đã từng đối xử tệ bạc với tôi, quên mất Như Ý là ai và quên luôn cái vết thương trên cổ mình do anh ban tặng. Vừa nhớ lại bất giác tôi đưa tay lên chạm vào cổ. Vết thương nơi đây vẫn còn đang đau nhức nhối.
Thành Phong ngẩng người nhìn tôi, khi tôi vừa dứt lời thì ý cười trên mắt anh càng thêm sâu đậm. Đang lúc lý trí tôi chưa được bình tĩnh anh đã cố chấp khom sát xuống mặt tôi rồi phun ra một câu lạnh nhạt
-Cô muốn tôi đến vậy à, sợ tôi quên cô đang là vợ tôi sao?
-Ý tôi không phải vậy, ý tôi là dù sao tôi và anh cũng ở chung nhà, anh nhờ tý việc tất nhiên tôi cũng không nên ích kỷ mà không đồng ý được.
-Biết suy nghĩ như vậy là tốt.
-Nhưng mà hôm trước tôi qua công ty còn chưa được nhận việc, lần này anh lại không có nhà, thì làm sao tôi đi vào phòng anh được.
-Cô lo gì? Bây giờ cô đã là phu nhân của Tổng giám đốc thì phòng của chồng mình cô có quyền đi vào mà không một ai dám cấm cản.
-Đấy là do anh nói chứ lần này tôi không có nói tôi là vợ anh nữa đâu nha.
-Ừ thì…do cô nhắc trước nên tiện thể tôi thừa nhận luôn cho cô đỡ quê.
Điệu bộ vừa khoái chí vừa ban cho tôi một câu khinh bỉ vô thức làm đầu óc tôi đang trầm luân vì anh ta chợt tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-tinh/2638734/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.