Chương trước
Chương sau
Cú đấm bất chợt khiến cho Hoàng Phúc không phòng thủ được liền ngã túi bụi nằm luôn dưới nền gạch lạnh lẽo. Nhưng anh ta không hề nằm dạ, hoặc vì đau quá mà xông lên đánh nhau với Thành Phong

Hoàng Phúc bình thản đứng dậy, đưa tay xoa xoa một bên má đang bắt đầu sưng lên rồi nhếch mép cười khẩy. Tiện tay đưa lên miệng lau đi vết máu vừa chảy ra.

Hoàng Phúc nhìn về phía Thành Phong vài giây bằng đôi mắt đỏ như lửa sau đó dừng ánh mắt lại ngay tôi rồi thản nhiên nói

-Nhưng Nhật Hạ lại là người tao thích.

-Thích vợ của người khác là sở thích của mày à? Gu mày mặn thế ư?

-Vợ mày tao cũng cướp nếu như mày chưa xài… ha ha…

Nghe xong câu này của Hoàng Phúc tim tôi bất chợt đập thình thịch, tâm trạng như một tảng đá đang đè lên. Hoàng Phúc nói thế chẳng phải là đang muốn khiêu khích Thành Phong hay sao chứ? Anh ta điên rồi, Thành Phong không phải là người dễ dàng bỏ qua cho người dám chọc tức anh ta đâu. Vô thức trong tôi dấy lên sự lo sợ về một cuộc ẩu đả sẽ xảy ra, cũng như thật sự hơi lo lắng cho Hoàng Phúc, bởi vì dù sao tôi và anh ta cũng quen biết từ trước, vì chuyện này nếu anh ta có bị làm sao tôi cũng áy náy lắm.

Khẽ nháy mắt, tôi ra hiệu cho Hoàng Phúc rời đi.

-Anh nói khùng điên gì vậy, mau đi đi, chồng em đến rước em về rồi.

Dù tôi đã có ý muốn anh ta đi về vì sợ anh ta bị đánh tiếp thế nhưng Hoàng Phúc vẫn đứng trơ trơ rồi thách thức lại Thành Phong.

-Em không cần phải lo cho anh. Giữa anh và nó câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Nãy giờ Phong đang nhìn Hoàng Phúc không buồn chớp mắt, nghe câu trả lời này anh chỉ cười lạnh ngữ khí bây giờ trở nên đáng sợ rồi đáp lại.

-Giữa tao và mày thì chẳng có gì để nói cả. Chỉ là tao thấy mày thích ăn tạp đồ của người khác nên muốn ra tay dạy cho mày cách biết phân biệt đồ ăn thôi. Cái gì ăn được thì ăn, còn cái mà ăn không được nhưng vẫn cố nuốt thì có ngày cái mạng mày cũng không còn đâu.

Hoàng Phúc cũng không vừa, vẫn vừa muốn đối chọi vừa muốn chọc tức Thành Phong.

-Thế thì tao còn phải xem, bản lĩnh mày đến đâu để ngăn cản được tao.

Thành Phong không vì những lời đó của Hoàng Phúc mà tỏ ra điên tiếc. Chỉ là cánh tay càng thêm siết chặt eo tôi vào lòng anh, những ngón tay bấu vào da thịt tôi đến mức rướm máu. Anh nói

-Mày đánh giá tao hơi thấp rồi đó Hoàng Phúc đại gia.

-Ha ha… tao đã nói rồi, chỉ cần là của mày thì tao chắc chắn sẽ cướp được.

Nói đến đây thì Hoàng Phúc cũng ôm cái mặt đang sưng vù của anh ta rồi quay bước rời đi do có bảo vệ của Siêu thị đi tới, chắc là họ nghe cự cãi nên đến giải hoà. Mà thân phận của Hoàng Phúc và Thành Phong thì quá đặc biệt, nếu như ẩu đả xảy ra bị người khác nhìn thấy hoặc đám nhà báo chứng kiến rồi giật tít bài lên thì chắc chắn câu chuyện sẽ đi vào rắc rối thêm nhiều. Có khi cổ phiếu của hai tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng đến nữa. Cho nên Hoàng Phúc rời đi là sự lựa chọn khôn ngoan. Đúng như câu nói Vạn Phúc là một đối tượng thương mại trên thương trường khó tiếp cận nhất. Cũng như thông tin về Vạn Phúc vẫn nằm trong vòng bí mật mà người khác rất khó đoán.

Hoàng Phúc đi rồi, bảo vệ cũng rời đi, cánh tay nãy giờ bấu chặt lấy eo tôi cũng nhanh chóng buông khỏi. Hành động này của anh vô thức khiến tôi hụt hẫng. Thế nhưng không hiểu sau đứng trước người đàn ông như anh tôi lại tỏ ra run sợ, mặc dù anh chưa làm gì tôi thế nhưng sắc mặt tôi đã đỏ bừng, trong gan bàn tay bắt đầu túa ra mồ hôi ướt nhẹp

Thành Phong nhìn tôi, rồi ngó lên kệ nước hoa. Bất giác anh cười nửa miệng rồi nói với tôi.

-Định ở đây cùng nhân tình dùng thử nước hoa à? Không may cho cô là tôi về kịp lúc.

Tôi nghe xong biết là Phong đang nghĩ mình và Hoàng Phúc có gian díu mập mờ, nhưng thay vì đính chính cho anh hiểu thì tôi lại muốn khiêu khích anh xem thử anh sẽ phản ứng thế nào

-Đúng nhỉ, nếu anh không về chắc tôi và Hoàng Phúc cũng định thử loại nước hoa này rồi. Nghe nói loại này rất kén người dùng. Nhưng tự nhiên anh xuất hiện đột ngột làm tôi mất hứng rồi.

-Cô!

Thành Phong nhìn tôi bực tức nhưng anh ta chẳng nói gì nữa, chỉ đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra như để xua tan đi cảm khác khó chịu trong lòng. Còn tôi chọc cho anh không trả lời được lại thêm phần thích thú, cứ thế tôi cười tủm tỉm mãi mà không khép được miệng.

Tuy nhiên có lẽ tôi đã đánh giá khá thấp người đàn ông này rồi. Cứ tưởng anh ta bị tôi chọc tức, nhưng không, vừa nới lỏng cà vạt ra khỏi cổ là anh ta liền bước đi tới, ép luôn người tôi vào kệ nước hoa. Dùng khuôn ngực của mình ép chặt lấy người tôi.

Không gian giờ đây dường như cô đặc lại. Khoảng cách thật gần anh thế này khiến tôi thêm bối rối nhưng không có cách nào vùng vẫy ra được.

Thành Phong nhìn tôi nó một nụ cười bí ẩn sau đó đưa một tay lên lấy chai nước hoa xuống. Rồi nói

-Cô mất hứng thì tôi sẽ làm cho cô có hứng lại. Vừa hay tôi đang muốn tìm một người dùng chung nước hoa này với tôi. Hay là…là cô đi.

Tôi há hốc mồm, hai mắt long lanh mở to lên nhìn Thành Phong. Cái gì mà muốn tôi dùng chung nước hoa này với anh cơ chứ? Anh ta có biết.

Vừa nghĩ đến tôi đã cảm thấy không thể nào rồi. Với một người như Thành Phong lại càng không phải người tuỳ tiện nói ra câu đó. Hay là anh ta đang trêu tôi. Thế nên tôi lắp bắp hỏi ngay

-Anh có biết mình vừa nói gì không hả. Loại nước hoa này là phiên bản đặc biệt đó, một là duy nhất một người dùng hoặc là hai người thật sự yêu thương nhau mới được dùng chung. Người chế tạo ra nó họ đã đặc lời nguyền như thế thì anh cũng nên tôn trọng họ đi.

Nghe tôi nói xong tự nhiên Thành Phong lại dùng ánh mắt màu hổ phách của mình mà nhìn chằm chằm vào tôi. Trên khuôn miệng câu nói nghiêm túc được thốt ra

-Thế tôi với cô đang là gì?

Tôi nhìn lại anh bằng ánh mắt ngờ vựt, trong lòng không hiểu sau khi nghe câu này xong tâm trạng rối ren khó tả. Ý anh là gì? Có phải anh đang muốn nói chúng tôi là vợ chồng thì có thể dùng chung hay không? Vừa nghĩ đến đó tôi đã cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên cảm xúc hạnh phúc. Thế nên tôi lập tức nhìn Thành Phong bẽn lẽn hỏi lại

-Chúng ta đang là gì? Câu hỏi này phải là anh trả lời mới đúng chứ?

Đột nhiên Thành Phong nhìn tôi rồi phì cười, ánh mắt anh lại nhìn tôi thêm lâu hơn một chút. Thế nhưng khi khuôn miệng anh bắt đầu mở ra định trả lời tôi, thì đúng lúc đằng sau Như Ý xuất hiện.

Cô ta gọi lớn

-Anh Phong?

Ngay lập tức Thành Phong rời khỏi người tôi không chút đắng đo. Lại một lần nữa trong tim tôi mang đầy hụt hẫng khi tiếp theo đó là một màn hành động lẫn biểu cảm ngọt ngào anh dành cho Như Ý.

-Em mua đồ xong chưa?

Như Ý liếc qua tôi bằng ánh mắt khó chịu, nhưng với Thành Phong lại nũng nịu vô đối

-Em xong rồi ạ, nãy giờ không thấy anh làm người ta đi tìm đến xót cả ruột.

Thành Phong nghe vậy liền nở một nụ cười yêu thương rồi nói với Như Ý.

-Anh có chút việc. Em mua xong rồi thôi thì chúng ta đi.

Như Ý được đà rút vào lòng Thành Phong luôn, nhìn qua tôi thể hiện một kẻ đắc thắng. Nó nói

-Ủa là Nhật Hạ đây à? Trùng hợp quá. Bạn cũng đi siêu thị cơ à?

Tôi đứng nhìn họ, trái tim thắt lại đau đớn, như không tin nổi hình ảnh đang hiện diện trước mặt mình, mới vừa mấy phút đây người đàn ông đó còn ôm chặt eo tôi, khẳng định với người khác rằng tôi là vợ của anh ấy, mạnh miệng nói rằng sẽ không để ai đụng vào tôi được trừ khi anh chưa cho phép. Thế mà bây giờ cũng người đàn ông đó. Lại đang ôm ấy yêu chiều người con gái khác ngoài tôi.

Như từng đợt sóng lớn lạnh lùng vỗ mạnh vào bờ, đập tan những hy vọng về một ngày tươi sáng cùng anh, tôi buồn lắm, buồn đến mức sắp phải oà lên khóc trước mặt hai người đó vì bị anh đối xử tệ. Thế nhưng vì không muốn để Như Ý nhìn tôi đắc thắng như thế nên tôi đã cố giữ bình tĩnh là đương đầu với nó

-Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Oan gia với nhau không nên có từ trùng hợp được.

Vì có Thành Phong đang ở bên nên nó vẫn cứ dẻo miệng chọc tức tôi

-Sau Hạ lại nói vậy? Dù sao chúng ta trước đây cũng là bạn. Bây giờ lại còn là đồng nghiệp với nhau nữa mà. Hay là Nhật Hạ buồn vì anh Phong yêu tôi.

Sau Khi Như Ý thốt ra câu này, thật trùng hợp cả tôi và Thành Phong nhìn nhau. Không hiểu anh là đang nghĩ gì, còn tôi chỉ là muốn biết rõ từ miệng anh nói anh có yêu tôi hay không thôi. Thế nhưng anh chỉ im lặng đứng bên như Ý nên tôi càng phải tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo. không để cho Như Ý đắc ý được, tôi liền nhanh chóng đáp lại lời của nó bằng những lời phủ nhận đầy dối gian

-Anh ta yêu ai là quyền của anh ta. Trái tim tao không bao giờ có chỗ để cho anh ta chen vào được đâu. Thế nên mày cũng bớt lo đi. Chuyện bây giờ mày cần làm là giữ người yêu cho tốt đó. Rồi sẽ có ngày khi mọi chuyện vỡ lở, tao chỉ sợ mày mất tất cả những gì đang có mà thôi.

Tôi nói mạnh miệng vậy thôi, chứ làm sau không đau lòng khi người tôi yêu thầm đang cận kề với người khác chứ, nhưng rồi cũng đành cắn răng cam chịu vì không muốn nhắc gì thêm nữa. Lại không muốn chứng kiến hai con người đó thế nên tôi quay bước đi thẳng luôn. Vừa đi vừa uất ức, vừa liên tục đưa tay gạt đi nước mảt vô nghĩa của mình.

Tôi đi rồi, bỏ lại phía sau Như Ý đang chột dạ, sắc mặt cô ta tái đi khi nghe tôi nói vừa căm tức vừa muốn kiếm chuyện với tôi nữa nhưng không thể, cứ thế hậm hực mãi rút chặt vào lòng của Thành Phong .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.