Tôi nín thở quay lại, người đàn ông trước mặt kéo chiếc mũ lưỡi trai đang che nửa khuôn mặt lên. Hiện diện trước mặt tôi bây giờ là anh Phương trưởng phòng.
Tôi quá đổi bất ngờ khi anh hành xử thế này nên liền lắp bắp lên tiếng
-Anh Phương? Anh đang làm gì thế này?
Anh Phương đang đứng đột ngột quỳ xuống rồi níu lấy tay tôi như van xin
-Nhật Hạ anh xin em, em nói với Tổng giám đốc đừng đuổi việc anh được không hả? Nhà anh còn mẹ già, con dại họ cần anh. Nếu anh mất việc họ sẽ chết đói đó em.
Nghe đến đây đầu tôi nổ ấm một tiếng. Nhìn anh Phương tôi nhíu đôi mày lại. Thật sự quá đỗi ngạc nhiên vì tin này
-Anh bị đuổi việc? Vì sao?
-Giám đốc không nói lý do. Nhưng anh nghĩ liên quan đến em?
Liên quan em? Tôi càng ngạc nhiên hơn nên lập tức kêu anh đứng lên rồi nói
-Chuyện thế nào anh nói em nghe cho rõ xem.
-Thì từ chuyện anh mắng em vụ chiếc váy thiết kế trùng lặp với thiết kế của Ngọc Hạnh. Ngoài việc đó ra anh không nghĩ được vì sao Phong lại đuổi anh cả.
Nghe đến đây lòng tôi như tơ rối, nhớ lại chuyện của Ngọc Hạnh càng khiến tôi tức điên, vì chiếc váy vốn dĩ là tôi thiết kế, thế mà… Sẵn trong điện thoại vẫn còn đoạn ghi âm ấy, tôi định bụng sẽ mở ngay ra cho anh Phương nghe để anh biết anh đã sai khi không tin và mắng tôi, nhưng vừa định rút ra tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-tinh/2638705/chuong-22.html