Chương trước
Chương sau
Tần úc đã rất nhiều năm không cùng người khác đi siêu thị. Lúc đi học thì cũng là cùng bạn học tụ thành nhóm đi mua chung.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, một là y luôn bận rộn công việc, hai là cũng thật lười. Cho nên bình thường đều đặt hàng qua mạng, chờ hàng đưa tới cửa rồi lấy.

Đột nhiên y cùng một nam nhân Alpha đi mua đồ ăn, thực hiện cái loại hoạt động hằng ngày này khiến y cảm thấy có chút không thích ứng.

Cố Thành An đẩy xe mua sắm đi phía trước, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn nào thích hợp thì liền lấy bỏ vào trong xe.

Hai nam nhân luôn ăn nhiều một chút, cho nên hắn mua cái gì cũng nhiều hơn một chút, Tần Úc lơ đãng đi phía sau.

Cố Thành An quay đầu nhìn y một cái, “Chúng ta không thể đi cùng nhau à? Bộ dạng này của anh làm cho tôi cảm thấy rằng tôi là bảo mẫu của anh á, chứ không phải lão công của anh.”

Cố Thành An ngay tại chỗ đông người mà nói thẳng ra 2 chữ “Lão công” làm Tần Úc sợ tới mức vội vàng chạy lên che miệng hắn lại, “Cậu đang nói linh tinh gì thế hả?”

Cố Thành An cầm cổ tay của Tần Úc lấy xuống, “Thế nào? Câu nào không đúng? Bảo mẫu không đúng hay là lão công không đúng?”

Tần Úc hận không thể bóp chết hắn, “Xuỵt! Nói nhỏ một chút đi!”

Cố Thành An bất đắc dĩ cười, “Anh không cần sợ hãi như thế, chúng ta là quan hệ hợp pháp, được luật pháp bảo vệ, thậm chí hiện tại chúng ta là người giám hộ lẫn nhau nga…”

Tần Úc sửng sốt một chút, “A, cũng là…”

Nhưng y cảm thấy không làm Cố Thành An kín miệng thì không được, “Vậy cậu cũng bớt phô trương một chút đi, làm sao lại nói như vậy ở bên ngoài?”

Cố Thành An nhướng lông mày, “Vậy được, về nhà tôi để cho anh xưng hô tôi như thế thì được phải không?”

Tần Úc vừa tưởng tượng đến cảnh tượng mình gọi hắn là “Lão công”, trong nháy mắt gương mặt phiếm hồng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mắng một câu “Cậu nằm mơ đi”, liền đoạt lấy xe mua sắm đi lên phía trước.

Để y đẩy xe không phải là chuyện xấu, Cố Thành An tùy ý một tay khoác lên trên tay cầm, hai người sóng vai đi lên phía trước.

Đột nhiên phía trước có đứa bé đem xe đẩy chạy như điên tiến về phía trước, mà ánh mắt của Tần Úc chính là đang dừng ngay kệ hàng bán bánh gato, Cố Thành An nhanh tay lẹ mắt kéo y ôm vào trong lồng ngực của mình.

Chiếc xe mua sắm kia sượt qua người của Tần Úc, y cũng giật nảy mình, “Ừm? Sao thế?”

Cố Thành An nâng cằm lên, “Xém chút nữa là đụng vào anh.”

Quả nhiên, vừa dứt lời, liền cả đứa bé và chiếc xe mua sắm đó lật ra, đụng ngã mấy vị khách hàng.

Tần Úc giờ mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, y ngẩng đầu, phát hiện Cố Thành An vẫn ôm mình trong ngực, y liền đỏ mặt tránh ra hắn.

“Cảm ơn cậu.”

Cố Thành An gật gật đầu, không nói lời nào nhưng lại đi tới bên cạnh Tần Úc.

“Anh ở bên này đi…”

Tần Úc do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe lời gật gật đầu. Y lần đầu tiên không có châm chọc khiêu khích Cố Thành An, mà ngoan ngoãn tiếp nhận ý tốt của hắn.

Cố Thành An rất cao, có thể vừa vặn che chở cho Tần Úc.

Hai người dáng vẻ đều thật tuấn tú, tự nhiên cũng dẫn tới nhiều ánh mắt dòm ngó, huống chi còn có một vị Cố tướng quân thường xuyên xuất hiện trên tin tức TV.

“Chẳng lẻ cảm giác của tôi sai sao? Giống như có người đang theo dõi chúng ta a?”

Tần Úc một bên nói, một bên thừa dịp y không chú ý, lấy một lon coca bỏ vào.

Nhưng không qua được con mắt của Cố Thành An, trực tiếp lấy ra, “Trả về.”

Tần Úc âm thầm tiếc nuối, cũng cực lực trách móc.

Nhưng Cố Thành An không chịu thua, “Chính anh nhìn xem bên trong cái xe này, tất cả đều là đồ ngọt, anh làm sao lại thích ăn ngọt như thế?”

Tần Úc lắc lắc ngón trỏ, “Cậu không được có thành kiến đối với đồ ngọt, chúng ta trải qua cả trăm năm nghiên cứu khoa học, đã nghiên cứu ra loại đường vô hại đối với thân thể người.”

“Trong coca cũng có đường vô hại sao?”

Mặc dù Tần Úc rất muốn nói “Phải”, nhưng y cũng không thể mở to mắt ra nói dối.

“Trong coca mặc dù không phải, nhưng trong đồ ăn khác đều là đường vô hại a, vậy thì chúng ta lâu lâu ăn một chút ít đường có hại, cũng đâu có ảnh hưởng gì nhiều đâu?”

Cố Thành An hoàn toàn không nghĩ ra đây là lời nói của vị giáo sư ba mươi mấy tuổi, nói y ba tuổi cũng không sai.

“Giáo sư Tần, tôi phát hiện ra chỉ cần dính tới đồ ăn thì anh đặc biệt chăm chú a.”

Chuyện đương nhiên, Tần Úc gật gật đầu, “Đây không phải là rất bình thường sao? Có nghe qua câu này chưa Dân dĩ thực vi thiên*?”

(*) Dân lấy thức ăn làm trọng.

Tần Úc một bên rõ ràng đang thuyết giáo đạo lý, một bên lại lấy coca bỏ vào trong xe đẩy, Cố Thành An lười cũng y so đo, thế là ngầm cho phép hành động này.

Tần Úc nhìn thấy hắn không nói, biết là hắn đã đồng ý, bất quá y cũng thật tò mò, một người so với mình trẻ tuổi hơn nhiều, thế nào mà lối sống lại còn già hơn y?

“Cậu sống như vậy không mệt à?”

Cố Thành An lắc đầu, tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, “Tôi từ nhỏ đã được tuyển chọn tiến vào quân đội, nếu như không thể thích ứng với tổ chức cùng kỷ luật, tôi làm sao có thể sinh tồn? Ngược lại là anh, sống theo kiểu tùy thích là lần đầu tiên tôi gặp…”

Tần Úc nở nụ cười, “Tôi đương nhiên tùy tính a, vì sau bảy tuổi liền không ai quan tâm đến.”

Cố Thành An cũng đã nghe nói vị phụ thân Omega của Tần Úc đã qua đời lúc y bảy tuổi, cảm thấy mình thật lỡ lời.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn…”

Tần Úc phất tay, “Không có việc gì, tôi đã lớn rồi, đề cập đến cũng không sao. Nói đến, tôi ngay cả hình dáng của ba ba đều mau chóng quên…Không phải cậu hỏi tôi vì sao lại thích ăn ngọt sao? Bởi vì thiếu ngọt a, từ nhỏ đã không có ai cho kẹo ăn, hiện tại liền muốn liều mạng bù đắp lại.”

Mặc dù Cố Thành An từ nhỏ đã gia nhập quân đội, nhưng là Cố Kiên đối với hắn rất tốt, cho hắn tình thương bao la của người cha.

Mặc dù nhà bọn hắn cũng có một vị phụ thân, một vị Omega khác chưa hề xuất hiện qua, nhưng Cố Kiên luôn bù đắp tất cả những tình cảm thiếu thốn cho Cố Thành An.

Hắn vừa nghĩ tới, Tần Úc từ lúc bảy tuổi liền không có người yêu thương, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Cố Thành An lại cầm 2 lon Coca bỏ vào trong xe, Tần Úc ngạc nhiên nhìn, “Hửm, cậu cũng thích uống à?”

Cố Thành An do dự một chút, gật gật đầu, “Đúng, tôi cũng thích uống.”

Tần Úc duỗi cánh tay chọc chọc trán hắn một chút, “Vậy vừa rồi cậu giả bô làm gì?”

Cố Thành An không có giải thích gì, chỉ là không còn ngăn cản Tần Úc mua đồ ngọt.

Thậm chí tại khu điểm tâm ngọt, còn chủ động hỏi: “Thích ăn cái nào?”

Tần Úc xoa cằm nghĩ tới nghĩ lui, “Thật sự khó mà lựa chọn, tôi cảm thấy cái nào ăn cũng đều ngon, còn có mấy cái chưa ăn qua … Cũng muốn nếm thử…”

Cố Thành An trực tiếp nói với nhân viên phục vụ: “Tất cả, mỗi loại một cái, đóng gói mang đi.”

Tần Úc mở to hai mắt nhìn, kéo áo của Cố Thành An hỏi: “Mua nhiều như vậy làm gì? Lỡ ăn không hết thì sao? Cậu là thật muốn phá sản sao?”

Ngược lại, Cố Thành An nổi lên nghi ngờ, “Không phải anh thích à?”

Tần Úc mặt nóng lên, “Là thích…Thế nhưng ăn không hết a…”

Cố Thành An gật gật đầu, đối với nhân viên phục vụ nói: “Tôi vẫn muốn những thứ này, tính tiền ở đây à?”

Tiếp theo đối với Tần Úc nói: “Anh ăn không hết thì tôi ăn, khi còn bé không phải không có ai cho anh ăn ngọt sao?”

“Hiện tại tôi tiếp tế cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.