Tần Úc mở lòng bàn tay ra, lại nhìn một chút cái cúc áo kia, “Không nghĩ tới, cậu vẫn còn giữ nó?”
Cố Thành An nhướng lông mày lên, giọng nói mang theo khí thế chắc nịch: “Đương nhiên muốn giữ lại chứ, đó là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ mà, tôi đã thành công cứu được con tin còn được cảm ơn, mặc dù về sau có bị khiển trách."
Tuy nói như vậy, nhưng ai lại có thể ngờ rằng, nhiều năm trước trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên lại cứu ngay lão bà nhà mình.
Cái cúc áo kia, chính là vật kỷ niệm lưu lại khi bọn họ tách nhau ra.
Về phương diện định vị phương hướng Cố Thành An thật giỏi trong chuyện này. Sau khi mặt trời lên, hắn liền có thể xác định được phương hướng.
Nhưng hắn cũng không dám phát ra tín hiệu cầu viện, vì phòng ngừa lỡ như chung quang còn có phạm nhân chạy trốn, chỉ có thể tận lực cõng Tần Úc tìm đường thoát ra khỏi rừng cây.
May mắn thay đội cứu viện tìm thấy bọn họ.
Đội trưởng dẫn theo đội cứu viện và nhân viên cứu hộ cùng nhau tìm được bọn họ, hai người họ theo đội bác sĩ quân y để xử lý vết thương.
Sau đó, Cố Thành An bị kéo sang một bên, ngoan ngoãn nghe cấp trên giáo huấn một phen.
Tần Úc ngồi trên xe cứu thương, chờ đợi xuất phát.
Y chăm chú nhìn về hướng của Cố Thành An, y muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới anh bạn nhỏ này, người đã cứu tính mạng mình, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-thuy-lau-dai-tien-dac-nhat-abo/3088026/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.