Chương trước
Chương sau
Bạch Nguyệt Quang: bắt đầu từ chương này trở về sau có 1 sự thay đổi trong cách gọi như sau, Cố Thành An hay gọi Tần Úc là giáo sư Tần, mình xin đổi lại là thầy Tần nghe thân thiện hơn, xin cảm ơn các bạn đọc.

Mặc dù y nói không muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm này, nhưng Tần Úc vẫn chủ động gánh vác việc chăm sóc cho Cố Thành An.

Hiện tại, y đã là tiến sĩ nên một tuần chỉ có 2 tiết, toàn bộ công việc ở phòng thí nghiệm thì giao lại cho Nguyễn Bạch.

Cứ như thế, ngoại trừ thứ hai và thứ sáu, lâu lâu có thêm một vài cái hội họp thì tính ra thời gian của y cũng nhàn nhã.

Trước kia, lúc còn độc thân, trong nhà đều có dì giúp việc đến quyét dọn. Về sau khi kết hôn, bởi vì sống ở nhà của Cố Thành An nên sự tình trong nhà đều giao cho Cố Thành An.

Mà bây giờ Cố Thành An đang bị thương, Tần Úc chỉ còn có thể đảm đương trách nhiệm.

An bài như vậy, quả thực đều làm cho hai người cảm thấy chất lượng cuộc sống giảm hẳn.

Cố Thành An nhìn áo sơ mi trắng bị lem thành màu lam, bất đắc dĩ cảm khái nói: “Thầy Tần, tôi thực sự không biết là anh cũng có chuyên môn nhuộm vải a…”

Bị Cố Thành An châm chọc, khiến y mất hết mặt mũi, y chỉ có thể mạnh miệng đáp: “Tốt mà, đây cũng có thể coi là thay đổi màu sắc của cái áo một chút không phải sao?”

Cố Thành An nhướng chân mày, gật đầu thành thành thật thật chân thành đáp: “Ngài nói đúng không sai, trình độ này không ai sánh kịp …”

Hắn nói xong còn giơ ngón tay cái lên bày tỏ ý good good.

Tần Úc sao có thể không biết Cố Thành An đây là đang bát nháo, y liếc trộm hắn một cái, giật mạnh cái áo sơmi, “Hừ, công việc nhiều thế kia, có người giặt dùm đã là tốt lắm rồi…”

Cố Thành An vừa muốn nói thêm không nghĩ tới Tần Úc giơ chân lén đá hắn một cước, sau đó liền nhanh chóng chạy vào toilet.

Nhưng Tần Úc quả thật coi thường năng lực phản ứng của vị thiếu tướng này, y chưa kịp chạy đến cửa đã bị Cố Thành An bắt lại.

Cố Thành An cầm tay của Tần Úc, đem y áp vào tường, thấp giọng nói “Dám đá tôi à?”

Tần Úc cũng không nghĩ tới y dễ dàng bị bắt được như thế, y vốn nghĩ muốn trả thù việc Cố Thành An châm chọc y. Dù sao, hắn hiện tại hành động bất tiện, còn không phải mặc mình bố trí sao.

Thế như hoàn toàn không nghĩ tới, ăn trộm gà bất thành còn bị mất nắm gạo, để người ta bắt tại trận.

Tần Úc có thể cảm nhận được Cố Thành An không có dùng lực, bởi vì nếu như người này dùng hết sức chỉ sợ cổ tay của y đều muốn bị hắn bóp gãy.

Tần Úc đảo mắt một vòng nghĩ cách thoát thân, đột nhiên ý nghĩ chợt tới.

Cố Thành An cúi đầu nhìn xem Tần Úc, hắn đoán Tần Úc khẳng định là đang nghĩ cách trốn thoát, cho nên hắn lập tức gia tăng đề phòng.

Thế nhưng không làm sao nghĩ đến, Tần Úc nhón chân dùng hết sức hôn hắn một cái.

Tiếp theo thừa dịp Cố Thành An đang ngây ngốc, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, cúi đầu xuyên qua cánh tay của hắn, thuận lợi chạy thoát ra ngoài.

Cố Thành An vẫn đứng ngốc lăng ở chỗ đó, tay vẫn giữ nguyên tư thế kia, dừng lại giữa không trung, hắn thu hồi tay lại, cẩn thận từng li từng tí sờ lên môi của mình.

Đây là lần đầu tiên Tần Úc chủ động hôn mình, không có cưỡng ép mà là tình nguyện, cũng không có bởi vì tin tức tố, mà tại tình huống hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Thành An không biết là ngón tay của mình nóng hay toàn thân phát nhiệt, chỉ cảm thấy nơi bị hôn qua thoáng nóng lên.

Cố Thành An mở vòi sen rửa mặt, hắn nhìn mình trong gương, mặc dù đã dùng sức mím môi nhưng ý cười kiềm chế trên mặt vẫn dạt dào.

Cố Thành An chà sát mặt, chống nạng từ trong toilet đi ra ngoài.

Thế nhưng vừa mới ra ngoài, hắn cảm thấy bị lừa vậy không cam tâm.

Cố Thành An đem nạng quăng trên đất, phát ra một cái cạch, hắn lập tức ngồi bệt xuống nền nhà, hô to một tiếng “A”!

Tần Úc nghe thấy có tiếng động, lập tức chạy tới, y đứng tại cửa, trông thấy Cố Thành An tóc thì ước, đang ngồi dưới đất, nhìn vô cùng đáng thương.

Tần Úc cũng quên mất sự tình vừa rồi chính là y còn muốn chạy trốn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Cố Thành An, nắm chặt tay của hắn, “Cậu không sao chứ? Có chỗ nào đau không? Hiện tại có muốn đi đến bệnh viện không?”

Cố Thành An cười nhìn y vì mình mà khẩn trương, nháy mắt một cái nắm chặt cổ tay của Tần Úc, nói từng chữ rõ ràng “Bắt được anh rồi, thầy Tần.”

Lúc này Tần Úc mới kịp phản ứng là mình bị lừa, y hung hăng đánh vào gáy của Cố Thành An, “Cái này cũng có thể đùa sao? Nhìn tôi lo lắng chơi vui lắm à?”

Cố Thành An cười gật đầu, “Hoàn toàn chính xác, chơi vui.”

Tần Úc tức giận không có chỗ xả, y bóp mạnh cánh tay của hắn một chút, “Về sau cậu mà có chuyện gì, cậu xem tôi có quản cậu hay không?”

Cố Thành An nắm chặt tay của y, đặt lên trên mặt của mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt của y, “Không có đâu, anh nhất định sẽ quan tâm tôi.”

Nói xong, hắn kéo tay của Tần Úc, đem y kéo vào trong lòng ngực mình, dùng sức hôn.

So với nụ hôn phớt nhẹ vừa rồi, nụ hôn lần này hoàn toàn khác biệt, tràn ngập sự chiếm hữu.

Tần Úc bị hắn hôn đến thân thể đều mềm nhũn, sự uy hiếp khi nãy của y cũng biến mất, ngay cả ánh mắt vừa rồi tràn ngập tức giận giờ đây biến thành một mảnh xuân tình.

Cố Thành An dùng ngón cái xoa xoa khóe môi của y, ánh mắt tựa hồ nhìn thấu được nội tâm của y, thấp giọng cảnh cáo nói: “Anh cũng đừng chọc tôi…”

Tần Úc tức giận mắng, “Đến cùng là ai chọc ai? Cậu không biết xấu hổ à?”

Cố Thành An bị dáng vẻ nổi giận đùng đùng của y chọc cười, gật gật đầu, bộ dáng mặt dày liêm sỉ đáp “Là tôi, tôi không biết xấu hổ.”

Này quả thật là liêm sỉ hết nói nổi, dù cho Tần Úc nói cái gì, hắn đều có thể đáp trả lại.

Mắng cũng đã mắng, dù sao cũng không có thiệt thòi cái gì.

Tâm trạng của Cố Thành An hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn xem sự tình này như là trò đùa yêu của vợ chồng.

Tần Úc vừa tức giận vừa phải đỡ hắn đứng dậy, cả người đều bị Cố Thành An kéo, biến thành cái nạng của hắn.

Tần Úc ngửa đầu oán giận nói, “Cậu ăn cái gì mà lớn lên? Làm sao cao lớn như vậy?

Cố Thành An nghe thấy chữ “Lớn”, có chút đắc ý, “Thì cũng có liên quan đến kết quả, nói thế nào thì cũng so với cái của anh ăn ngon hơn, không đề cập tới cái nào lớn, dù sao chỉ có một mình anh dùng là đủ rồi.”

Tần Úc lúc này mới kịp phản ứng lại hắn nói chuyện quỷ gì, lập tức đỏ mặt, “Tôi..tôi...nói là thân thể của cậu cao lớn! Ai nói cái kia chứ?”

Cố Thành An vẻ mặt ngây thơ, giống như tai vừa nghe được chuyện bậy bạ, “Thầy Tần, ngài dù sao cũng là thầy giảng dạy và giáo dục người khác, làm sao lại có suy nghĩ "hư" như thế chứ? Tôi cũng là nói thân hình cao lớn nha, vậy Ngài đang nói cái gì thế? Ngài nói rõ cho tôi một chút?”

Tần Úc tức giận không biết nói cái gì cho đúng, “Cậu...cậu...vậy cậu nói cái kia là ý tứ gì?”

Cố Thành An mở to đôi mắt nhìn, “Tôi nói chính là chiều cao mà, lần trước anh kêu tôi đổi bóng đèn, không phải anh với không tới sao? A, không phải cái này thì là cái gì?”

Tần Úc lấy cùi chỏ thúc mạnh đẩy hắn ra một chút, “Cậu cút đi!”

Cố Thành An tự biết mình đùa hơi quá, chỉ sợ không dễ dỗ, lập tức ôm y, “Được được được, tôi cút tôi cút. Bất quá, tôi hiện tại không thể chạy được thôi?”

Tần Úc hoàn toàn nói không lại hắn, thầm hận mình ăn nói vụng về, mỗi lần đều để hắn chiếm hết tiện nghi, còn muốn khoe mẽ tiện nghi.

Cố Thành An nựng nựng mặt của hắn, “Bất quá nhìn anh làm sao gầy như vậy? Chính xác là hoàn toàn không ăn uống tốt. Trên thân đều không có tí thịt.”

Tần Úc nhíu mày, mạnh miệng nói: “Còn tốt đó chứ? Tôi tôi cũng có thịt…”

Cố Thành An trong lúc nhất thời giống như không có não, bật thốt lên: “A, cái mông, cái mông vẫn rất có thịt nha…”

Tác giả có lời nói:

Cảm tạ Cố tướng quân đêm này vì mọi người dân lên màn biểu diễn đặc sắc “Tìm đường chết”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.