Chương trước
Chương sau
Trải qua chuyện tối hôm qua, Cố Thành An cũng không cách nào giả vờ để nghỉ ngơi dài hạn nữa, dù sao tối hôm qua thể lực hắn rõ ràng đã khôi phục rất khá.

Mà Tần Úc cũng nghĩ, làm sao có thể gọi Hứa Trạch Kỳ tới hỗ trợ được nữa? So với hắn, y không muốn bị mất mặt.

Thế là Cố Thành An cũng chỉ ngoan ngoãn quay lại quân đội, Tần Úc cũng khôi phục lại công việc dạy học bình thường.

Chỉ là, công việc của Tần Úc lúc đầu cũng không nhiều, Nguyễn Bạch năm nay thi đậu tiến sĩ, phòng thí nghiệm có rất nhiều chuyện đều có cậu ta chiếu cố, Tần Úc nhẹ nhõm rất nhiều.

Bởi vậy thời điểm không vội vàng, y đều chạy xe 2 tiếng đồng hồ đến thăm Cố Thành An.

Cố Thành An cũng không điên cuồng tập luyện để rèn sức mạnh, ngược lại trông thấy binh sĩ nhỏ tuổi sẽ còn tận tình khuyên nhũ “Tìm một Omega, tốt hơn so với bất cứ thứ gì…”

Binh sĩ ngay lúc đang tập trung huấn luyện, không biết nên nói cái gì để trả lời, đành phải la lớn “Rõ!”

Cố Thành An lắc đầu, thầm nghĩ các người tuổi còn trẻ, không biết được cảm giác yêu đương cùng hôn nhân ngọt ngào ra sao.

Kể từ lúc cùng Tần Úc tâm ý tương thông, không những trong lòng đắc ý ngay cả thân thể đều đắc ý.

Nếu hắn biết kết hôn vui sướng như vậy, thì đã sớm kết hôn rồi!”

Bất quá bây giờ cũng không muộn, ngược lại hắn mười phần cảm tạ ông ba đã ép duyên? Thật đúng là hạnh phúc a!

Ngay cả là Omega qua mai mối cũng có loại chuyện tốt này!

Mà lão bà nhà mình đã xinh đẹp, làm việc tốt, có thể đi đâu tìm được đây?

Tại sao lại có thể hoàn mỹ như thế? Ngẫm nghĩ lại đều hài lòng bật cười hahahaha.

Tần Úc cùng Cố Thành An ngồi đối diện nhau trong nhà ăn của quân khu, nhéo nhéo mặt của hắn “Cười ngây ngô cái gì thế?”

Cố Thành An gắp cho y miếng xương sườn “Không có gì hết, ăn cái này đi…”

Tần Úc cười kẹp miếng xương sườn bỏ vào trong miệng “Ừm, nhà ăn của các anh cơm nước cũng không tồi…”

Cố Thành An thấy y thích, liền đem mấy miếng trong mâm của mình đều gắp qua, “Đúng vậy, bộ phận bếp núc của bọn anh rất nổi tiếng đó…Bất qua sao em không nói sớm? Tôi dẫn em đi ra ngoài ăn sẽ tốt hơn…”

Tần Úc gặm miếng thịt kho tàu, cười híp mắt lắc đầu “Không cần đâu, chỗ nào ăn cũng đều như thế, không cần kén chón như vậy. Em làm làm thí nghiệm động vật tại nông trường gần đây, buổi sáng thu thập một lần số liệu, thuận đường tới nhìn anh một chút.”

Cố Thành An bĩu môi, “A cái gì hả? Thuận tiện đến nhìn tôi?”

Còn cố ý tăng thêm 2 chữ “Thuận tiện, biểu thị bất mãn rõ rệt.

Tần Úc bị chọc cười trước bộ dáng ủy khuất của hắn, rút khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, cách cái bàn cầm tay của hắn, hôn một chút lên mu bàn tay của Cố Thành An.

“Chủ yếu tới thăm anh, thuận tiền tìm kiếm số liệu.”

Cố Thành An vui vẻ cực kỳ, lập tức cười, nắm lại tay của Tần Úc, nhẹ nhàng quơ quơ, “Cái này còn tạm được.”

Các binh sĩ nhỏ tuổi xung quanh tưởng đang nằm mơ, không nghĩ tới Omega của thiếu tướng lại xinh đẹp như vậy, môi hồng răng trắng không nói, y mang mắt kiếng không gọng, mặc áo vest cùng quần tây, tay áo gấp lên một nữa, nhìn nhã nhặn, vậy mà cùng thiếu tướng hung ác luôn muốn mạng của người khác là một đôi.

Lại có, Cố tướng quân cũng khoe mã quá đi??? Ngữ khí nũng nịu hờn dỗi là của ai thế???

Buổi sáng tại sân huấn luyện còn không la mắng “Các cậu con bà nó có biết huấn luyện không? Không chịu huấn luyện thì cút đi ngay cho tôi!”

Nói xong lại tăng thêm mấy bài luyện tập.

Thế mà chỉ trong một buổi trưa mà thôi! Đến cùng đã phát sinh cái gì vậy?

Chung quanh là một đám Alpha kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhiều người còn chưa có Omega, hoàn toàn không biết tình yêu là thứ ma lực thần kỳ này.

Tần Úc tùy ý cho hắn nắm tay, dùng một cái tay khác ăn cơm, thời điểm uống nước vừa vặn trông thấy Hứa Trạch Kỳ bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi.

“Tiểu Hứa! Chỗ này!”

Hứa Trạch Kỳ không biết Tần Úc tới, cậu ta trông thấy Tần Úc thật cao hứng, từ khi thân thể của anh Cố tốt lên, cậu ta liền không gặp qua thầy Tần nữa.

Hứa Trạch Kỳ vẫy vẫy tay, bưng mâm cơm tới chỗ Cố Thành An cùng Tần Úc.

Cố Thành An để cậu ta ngồi phía bên mình “Giờ mới ăn cơm?”

Hứa Trạch Kỳ gật đầu, “Vâng, em vừa mới đi bàn giao, nghe nói tên Hồ điên kia muốn chuyển tới chỗ chúng ta.”

Tần Úc uống miếng nước canh, hiếu kỳ hỏi “Tên Hồ điên?”

Bởi vì vụ án này cũng không phải án bí mật gì, cho nên cũng không cần giữ bí mật, Hứa Trạch Kỳ nói thật “Đúng vậy, tòng phạm trong vụ bắt cóc 422 bị bắt nhưng một mực đều không tra ra kết quả gì. Anh Cố có kinh nghiệm thẩm tra qua phạm nhân, cho nên cố ý mời bọn em hỗ trợ.”

Tần Úc nghe nói “Vụ án bắt cóc 422” trong lòng có hồi hộp đôi chút, nhưng y nghĩ đến sẽ không trùng hợp như thế.

Cố Thành An nghe Hứa Trạch Ky nói mình có cách tra khảo phạm nhân, dưới bàn đá cậu một cước “Tôi không có đâu, tôi đều lấy tình lấy lý để phạm nhân chủ động thừa nhận lỗi sai lầm, triệt độ thay đổi để làm người một lần nữa.”

Bất quá loại án này cũng không tới phiên quân đội xử lý thẩm tra, Tần Úc càng hiếu kỳ “Vụ án này không phải là bên cảnh sát quản sao? Làm sao lại đến phiên các anh vậy?”

Miệng của Hứa Trạch Kỳ nhét đầy cơm, cậu nuốt xuống và giải thích “Bây giờ không phải là đang làm cải cách sao, muốn đề cao sự tham gia của quân đội, cho nên đại án trọng án đều là bọn em liên hợp với nhau thẩm tra. Nhất là bên kia một mực không có kết quả cho nên liền đưa tới đây. Vụ án này cũng hơn hai mươi năm, đều coi tên Hồ điên chết rồi, ai nghĩ đến hắn tìm đường chết, lại phạm tội mới bị bắt.”

Hơn hai mươi năm, vụ án bắt cóc 422.

Tần Úc cảm thấy thân thể hiện tại đều lạnh, tay của y có chút rung động, nuốt mấy lần nước bọt, cẩn thận hỏi “Vụ án bắt cóc 422 đó là vụ bắt cóc một vị Omega, trong quá trình đuổi bắt thì xảy ra tai nạn xe cộ khiến hai người cùng chết trong vụ án đúng không ?

Cố Thành An trong lòng hô một lên tiếng “Chết”, lúc xảy ra vụ án bắt cóc 422 là lúc hắn vừa ra đời, đương nhiên không quá chú ý chuyện này.

Nhưng hắn nhớ kỹ Úc Ninh qua đời là do bị bắt cóc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.

Hứa Trạch Kỳ càng không biết chuyện gì, cậu ăn xong miếng cơm cuối cùng rồi lau miệng.

Vụ án này đặc biệt thần kỳ, năm đó truy vấn thật lâu, oán hận của giới nhà giàu, thù hận vì tình, tóm lại là có nhiều ý kiến khác nhau, thành ra trong lúc nhất thời trở thành đề tài tám chuyện trong bữa ăn của nhân dân cả nước.

Cho nên bây giờ nhắc lại, càng là một đề tài nóng, Hứa Trạch Kỳ cũng cảm thấy không đơn giản, tự nhiên so với bình thường cũng hiếu kỳ rất nhiều.

Cậu say sưa nhiệt tình giảng đạo “Đúng vậy, anh Tần cũng nghe qua vụ án này sao? Bất quá khi đó em còn chưa ra đời, em vừa nhìn tư liệu một chút, vẫn rất thảm, người bị hại cùng kẻ bắt cóc đều bị nấu chín, gương mắt cháy đen không ai nhận ra…Mà lại càng rất nghi ngờ đó chính là tên Hồ điên kia nói vị Omega bị bắt cóc không có chết, còn nói bọn hắn là bị người hãm hại, hỏi thêm lại không chịu nói rõ, đó là nguyên nhân bọn em tham gia vào vụ án này…”

Không chết ???

Làm sao có thể không chết ???

Tần Úc nghe thấy câu nói này, trong lòng giật mình, cả người y đều ngẩn ra.

Y làm sao cũng không dám nghĩ, Úc Ninh thế nào lại chưa chết? Người này đang nói mê sảng cái gì vậy?

Ngay tại hiện trường tai nạn, Úc Ninh rõ ràng đã bị cháy đen không nhìn thấy được dung mạo, lúc đó rõ ràng là Tần Như Hải đến nhận lãnh thi thể.

Ảnh chụp trong tang lễ còn thật khắc sâu vào trong tâm trí của y, Úc Ninh cười nhìn rất đẹp, giống như bộ dáng ôn nhu của Úc Ninh lúc sống.

Y dẫn em gái tới đứng tại linh đường, cúi đầu trước những người lớn đến cúng điếu.

Mặc dù là sự việc đã xảy hơn hai mươi năm trước, lại đều cảm thấy rõ mồn một ngay trước mắt như chuyện vừa xảy ra hôm qua.

Bởi vì nỗi đau thống khổ mất đi Úc Ninh là một cơn ác mộng đối với gia đình.

Nhiều năm như vậy, không ai dám nhắc qua cái chết của Úc Ninh, liền ngay cả đi viếng mộ, Tần Như Hải đều là đi một mình, chưa từng dắt bọn trẻ đi cùng.

Thế nhưng người biến mất hai mươi mấy năm làm sao có thể còn sống được?

Nếu như còn sống vậy những năm nay Úc Ninh sống ở đâu? Ông ta vì sao lại không trở lại?

Lúc này Cố Thành An nắm tay của Tần Úc, có thể cảm nhận rõ là cả người y đều đang run rẩy, hắn dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay của Tần Úc.

“Tần Úc? Tần Úc!”

Lúc này Tần Úc mới tỉnh táo, y khẩn trương níu lấy ống tay áo của Hứa Trạch Kỳ “Lúc ấy trong tin tức không có đề cập đến tòng phạm, vì cái gì giờ đột nhiên người đó lại xuất hiện?”

Hứa Trạch Kỳ cũng cảm giác được sự biến hóa của Tần Úc, cậu ta nhất thời có chút mờ mịt nhìn về phía Cố Thành An.

Cố Thành An hướng cậu lắc nhẹ đầu, Mặc dù Hứa Trạch Kỳ không biết phát sinh cái gì, nhưng là cậu nhìn hiểu ánh mắt của Cố Thành An.

“Thật xin lỗi, anh Tần, em cũng không biết nhiều, bản án còn chưa có tra thẩm, chúng em ngay cả mặt của phạm nhân còn không có nhìn thấy nữa, chỉ nhìn một chút tư liệu mà thôi. Mà lần này thẩm vấn không phải là vụ án bắt cóc đó, là một án khác, chỉ là không cẩn thận nhắc lại sự tình năm đó mà thôi, chính hắn lỡ miệng nói, về sau có hỏi lại hắn cũng không nói đến nữa.”

Ánh mắt của Tần Úc dao động, tinh thần rất kém, y một chút cũng không ngồi được.

Y đẩy bàn ăn về phía trước, đứng lên “Tôi đi trước, đi trước đây…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.