Nhiều người sẽ rút lui khi gặp thất bại, nhưng Tần Úc lại thích đối mặt với khó khăn.
Đúng như dự đoán của bọn họ, bắt đầu từ Phương Tụng, anh đã đưa tin sự việc của Tần Uc trên chương trình của riêng mình, điều này đã giành được sự chú ý rộng rãi.
Từ Tìm Đông theo sát mà tiến lên, mang theo Tần Úc đến đến thuyết trình tại Hiệp hội Bảo Hộ Omega, tại buổi gặp mặt, Tần Úc đã nói về những trải nghiệm khó khăn của mình mà nước mắt lưng tròng.
Mặc dù không có một lời phàn nàn nào về chính quyền, y chỉ dùng chính kinh nghiệm của cá nhân làm giấy bút để viết lên những lời vu khống và dựng lên một cách đầy đủ nhất.
Thang Tiền Sở không để bị tụt lại phía sau, anh ta tranh thủ thời cơ ngừng sản xuất thuốc ức chế Omega do công ty phát minh ra.
Việc dừng sản xuất thuốc ức chết Omega thực ra không quan trọng, bởi vì công ty này đang trong quá trình chấn chỉnh.
Nhưng việc ngừng sản xuất thuốc ức chế Omega, chính điều này thực sự gây ra một vụ náo động.
Thang Tiền Sở đã tuyên bố công khai trên tin tức rằng nếu không trả lại công đạo cho tướng quân Cố Kiêu, họ sẽ không sản xuất thuốc ức chế.
Trong tin tức Thang Tiền Sở cũng không có chút nào che dấu việc Tần Úc mang thai ngày đó, trong cuộc phỏng vấn rất thẳng thắn: "Việc che dấu khí tức của Omega thật đáng hổ thẹn, tuy nhiên nó cũng giải quyết không ít vấn đề của Omega. Việc che dấu đi khí tức cũng giúp ít 1 số việc. Rất nhiều sự việc không thể thảo luận được nếu không có giới hạn của thời đại. Nếu tướng quân Cố Kiêu có lựa chọn, liệu ông có muốn sử dụng loại thuốc này không? Che giấu trong một nhóm Alpha? Cả đời sống trong lo lắng sợ hãi? Ngài làm điều đó là vì chính bản thân mình sao? Lúc thời điểm quốc gia cần bảo vệ thì cần Ngài. Bây giờ hòa bình được lập, thì Ngài phải chịu trách nhiệm với tư cách là Omega? Chẳng lẽ chúng ra muốn hỏi cho rõ ràng là Omega không thể nhập ngũ đúng không? Việc này là đúng hay sai?”
"Thuốc ức chế Omega ban đầu được dùng để giải quyết tình trạng khó chịu của Omega trong thời kỳ động dục, nhưng bây giờ tôi sợ mọi người sẽ làm ầm ĩ về nó, nói rằng chúng tôi đang phục vụ Omega, lấy đó làm cái cớ để thu hút sự chú ý của mọi người . "
"Nhưng thu hút sự chú ý của mọi người thì sao? Nếu không phải tiền bối Tần Úc vội vàng, thì đạo luật Omega như thế nào mới có thể được thông qua? Hiện giờ chẳng lẽ phải trốn tránh chỉ ở nhà lo việc bếp núc sao? Hai cha con Cố tướng quân thật vô tội! Vì sao lại để bị liên lụy đến chuyện này?”
"Điều tra đi điều tra lại, đã hơn hai tháng, còn chưa tìm ra manh mối gì sao? Bộ tư pháp của chúng ta thật kém cỏi làm sao? Tôi nhớ rõ những vụ án cũ lúc đó, đều được con trai của Cố tướng quân giải quyết dễ dàng. Lúc này thì nói người ta dùng thủ đoạn để thẩm vấn, Những người ủng hộ hoan nghênh phương pháp trừng trị những kẻ sát nhân của Cố thiếu tá bây giờ đang ở đâu?”
Anh ấy tự mình kể về sự tình của cả ba người, ngay cả Xa Viễn cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nó trong bản tin.
"Tên nhóc này không phải là sinh viên khoa học sao?"
Tần Úc ngẩn người gật đầu, "Đúng vậy, đàn em của tôi là thạc sĩ bác sĩ đều giống tôi ... Khi cậu ta còn chưa tốt nghiệp, tôi đã đưa cậu ta đi cùng, lúc đó còn không biết nói những gì?"
Nguyễn Bạch bên cạnh đang ôm Đại Phúc ăn trái cây, "Lão sư, khả năng hùng biện của lão sư không phải cũng rất tốt sao?"
Tần Úc nhíu mày, rất khó hiểu.
"Tôi? Khi nào thì khả năng hùng biện của tôi trở nên tốt?"
Nguyễn Bạch lấy khăn giấy ướt ra lau tay, vỗ nhẹ vào mông Đại Phúc, để bác sĩ đang quan sát nó nãy giờ ôm nó đi. ( chỗ này mình cũng ko hiểu cho lắm).
"Khi em và một đàn em để nhầm thuốc thử, thầy đã mắng chúng em đến nửa giờ, không có bị nói lắp luôn."
Nói xong, Nguyễn Bạch còn tự hào đứng lên, hất cằm lên với Xa Viễn, "Lợi hại, phải không?"
Xa Viễn ở bên cạnh không còn cách nào khác là cười cười, dùng sức gật đầu thật mạnh, "Lợi hại, thật lợi hại..."
Trên mặt Tần Úc không nhịn được nhưng không thể làm gì được tên nhóc này.
Tần Úc tủm tỉm cười với Nguyễn Bạch: "Tốt tốt, lúc quay về phòng thí nghiệm, một mình cậu xử lý công việc nha."
Nguyễn Bạch nhất thời không cười nổi, ôm lấy cánh tay của Tần Úc, "Giáo Sư, em sai rồi! Người đừng!!"
Tần Úc xoa xoa khuôn mặt của cậu, "Phiền chết đi được, mau cút khỏi đây."
Xà Viễn lập tức kéo người qua, anh vừa xoa nơi Tần Úc vừa véo, vừa thổi nhẹ.
"Đỏ hết cả rồi, có đau không?"
Nguyễn Bạch cười lắc đầu, "Không đau, giáo sư thương em lắm, thầy thương tiếc em lắm không nỡ đâu hahahaha..."
Xa Viễn và Tần Úc cùng nhau thở dài khi nghe cậu nói điều này.
Tần Úc trong lòng luôn lo lắng suốt một thời gian, những ngày bên cạnh đôi chồng chồng Xa Viễn, xem như là thời gian duy nhất có chút vui vẻ.
Tuy nhiên, nỗ lực của mọi người đều không phải vô ích, họ đều có sự phân công công việc rõ ràng, phối hợp ăn ý, không đến hai tháng, mọi thứ đã có chiều hướng tốt hơn.
Buổi trưa ngày hôm đó, Tần Úc đang ăn cơm tại nhà riêng, Xa Viễn vội vàng vui vẻ chạy tới.
"Sao vậy? Chuyện của bác Cố về cơ bản đã ổn. Đơn thỉnh cầu công khai trước đó đã thành công! Bây giờ 74% dân chúng là đã bỏ phiếu ân xá cho bác Cố Kiêu!"
Tần Úc hai mắt đỏ hoe, lẩm bẩm nói: "Thật tuyệt, thật tuyệt, cái này thật sự rất tuyệt! Còn Cố Thành An thì sao?"
Xa Viễn vỗ vỗ bờ vai y, "Cũng có chuyển biến tốt, có thể vào thăm hỏi. Anh có muốn sắp xếp thời gian để tới thăm một chút không?"
Tần Úc cắn môi, do dự hồi lâu, "Không đi, để hắn ngồi xổm bên trong đó đi. Cho dù là gặp mặt, cũng vô dụng. Chờ đến lúc đưa người ra được thì nói sau..."
Xa Viễn cười nói: "Đã lâu như vậy, anh còn trách cậu ấy đưa anh đi sao? Anh nói, anh vì cậu ta mà ở bên ngoài liều mạng như vậy, còn ở trước mặt người khác khóc lóc. Vậy còn bận tâm chuyện đó." ? "
Tần Úc tức giận nói: "Hắn dám vứt bỏ tôi, vậy thì phải nghĩ đến hậu quả chứ!"
Xa Viễn thầm nghĩ, người anh em tôi đã làm hết cách giúp cậu rồi, giờ tôi đành bất lực: "Được rồi, dù sao tôi cũng không có gì để nói với anh, tôi không xen vào chuyện của hai người nữa. Bất quá hiện tại không thấy cũng tốt, có gì thì nói sau, sự việc đã được giải quyết. Hơn nữa, bụng của anh cũng đã sắp tới ngày, đi vào thăm cũng không tiện. "
Bụng của Tần Úc vốn đã rất lớn, không lâu nữa khoảng 1 tháng sẽ đến ngày dự sinh.
Nhưng hiện tại tình hình đã ổn, y không cần đích thân làm mọi việc nên gần đây y đã có thể an ổn dưỡng thai ở nhà.
Xa Viễn thay mặt Nguyễn Bạch chào hỏi, "Hiện tại cậu ấy đang ở cử, đi đứng cũng không tiện lắm. Tôi sẽ không để cậu ấy tới đây gặp anh. Cậu ấy nhắc tôi nói bảo mẫu nhắc anh ăn cơm đúng giờ. Còn nói là hy vọng thời điểm đứa bé sinh ra, ba lớn của đứa bé có thể nhìn thấy nó được chào đời."
Khóe miệng Tần Úc cong lên, "Được rồi, thay tôi cảm ơn cậu ấy, bảo cậu ấy cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng ăn đúng giờ và đầy đủ. Về phần ba lớn của đứa bé có thể nhìn thấy nó hay không, cái này thật khó nói trước a… Đúng rồi, khi nào thì tôi mới có thể đi đón bác Cố ra ngoài?"
"Có lẽ sẽ mất khoảng nửa tháng, dù sao vẫn còn một loạt thủ tục phải làm, cái nào nên làm trước đều đã làm rồi.”
Tần Úc gật đầu, y vẫn muốn hỏi thểm về Cố Thành An lần nữa, nhưng chưa kịp nói thì y quan sát biểu tình của Xa Viễn.
Y cười nói với Xa Viễn: "Được rồi, đi nhanh đi, nếu không đi, tôi xem cậu là đang vội vàng chết mất."
Sau khi Xa Mộ Bạch chào đời, Xa Viễn luôn lo lắng Nguyễn Bạch sẽ mệt mỏi vì chăm sóc con cái, vì vậy chỉ cần anh không bận việc bên ngoài, anh lập tức về nhà để chăm sóc lão bà và đứa nhỏ.
Xa Viễn nghe vậy liền không khách sáo, "Được rồi, khi nào có tin tức tôi sẽ nói với anh, nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi. Tôi đi trước đây."
Tần Úc cười gật đầu, cũng không đứng dậy tiễn anh, chỉ vẫy tay với anh.
Y mới chỉ nhìn thấy bức hình của Xa Mộ Bạch, một cậu bé mũm mĩm khỏe mạnh mà chưa có cơ hội nhìn thấy tận mắt.
Nghe nói cậu bé có chút nghịch ngợm, nhưng chỉ cần Xa Viễn ôm là cậu bé ngoan rất nhiều.
Khi Tần Úc nghe như vậy liền không nể nang nói : "Cậu là sợ người khác khác không biết chồng chồng hai người tình cảm tốt như thế nào đúng không?"
Ai có thể nghĩ đến việc chỉ đi hỏi cái tên mà bị buộc bắt phải ăn cẩu lương của người khác chứ ?
Bất quá y thật cảm thấy cái tên này dễ nghe, đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ chúng nhất định hạnh phúc.
Y vẫn chưa tìm ra tên con mình là gì, trước đó Cố Thành An đã nói để cho y tự đặt tên cho đứa bé.
Tần Úc khi đó thực sự nghĩ trong lòng chính là muốn hai người cùng nhau thảo luận về cái tên cho đứa bé.
Nhưng bây giờ ba lớn của đứa trẻ không có ở bên cạnh, làm sao có thể bàn luận được?
Nghĩ đến đây, Tần Úc lại nghiến răng nghiến lợi.
Không biết có phải y có cảm giác đúng không, hình như đứa nhỏ đã đá vào bụng y một cái.
Tần Úc cảm nhận được động tĩnh của thai nhi, sờ sờ bụng, "Cái gì? Con cảm thấy oan ức cho ba lớn nên đạp ba à? Nói cho con biết, không có cách nào đâu, ba sẽ không tha cho hắn!"
Mạnh miệng nói xong, Tần Úc lấy tay che lại ánh mắt.
Y dựa vào trên sô pha nói nhỏ: "Còn nói là sợ mình tức giận, cố tình chọc tức mình thì có."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]