Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã gần nửa tháng trôi qua kể từ khi Úc Ninh bị bắt cóc.

Trong khoảng thời gian này, Úc Ninh tổ chức tang lễ cho Tần Như Hải, không thông báo cho người ngoài, chỉ có cha con nhà họ Cố, Tần Úc cùng Tần Tục và những người họ hàng gần.

Về phần bản thân Tần Như Hải, gã ta là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân thích, cho nên tự nhiên không cần thông báo cho người khác.

Tần Úc tuyên bố với bên ngoài rằng Tần Như Hải chết vì đau tim. Y giao công ty của Tần Như Hải cho các giám định chuyên môn xử lý. Tiền thu được về thì quyên góp thường xuyên cho các tổ chức phúc lợi, còn lại bất động sản, tiền mặt, cổ phiếu, v.v. . đã được tặng cho các tổ chức nghiên cứu của Thang Tiền Sở.

Thang Tiền Sở đương nhiên không ngờ rằng mình có thể có được số tiền như vậy. Anh không biết trong gia đình Tần Úc đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ nghĩ Tần Như Hải là người tử tế, tốt bụng nên nói những điều tốt đẹp về Tần Như Hải.

Tần Úc không đành lòng nói rõ sự việc, chỉ nói: "Hi vọng số tiền này có thể làm một chút cho việc bảo vệ quyền và lợi ích của Omega. Cũng coi như dùng đúng chỗ."

Thang Tiền Sở còn lấy tên Tần Như Hải đặt tên cho một loại thuốc mới tên là “Huệ Như Hải”.

Tần Úc chỉ thấy thật nực cười, khi còn sống gã đã làm rất nhiều điều ác. Đợi tới lúc mất đi thì lại trở thành một tiên sinh tốt mà mọi người ngưỡng mộ.

Người tài xế xấu số trong nhà không có người thân nào khác, chỉ có một đứa con trai hai tuổi.

Những người lớn tuổi trong nhà của người lái xe đều đã qua đời, chỉ còn một người chị đã lập gia đình, nhưng điều kiện sống không khá giả, nên cũng rất ngại phải nuôi nấng cháu trai của mình.

Cuối cùng, Tần Tục đã nhờ người làm thủ tục và nhận nuôi cậu bé.

Tần Tục cùng Trần Phi không thể sinh con, nên điều này giúp cho nhà bọn họ thêm phần đông vui một chút.

Tần Tục bận việc, Trần Phi thường đưa cậu bé đi chơi nhiều hơn.

Tần Úc giờ sắp sinh, có nhiều người đến chăm sóc nhưng lại làm y phiền lòng.

Ngược lại, đứa trẻ này không hề quấy khóc, khiến mọi người thích thú vì thế y nhờ Trần Phi đưa cậu bé này thường xuyên đến nhà chơi.

Sau hơn nửa tháng gọi đứa trẻ này là "Bảo Bối", lúc này mọi người đại khái không biết tên của đứa nhỏ là gì.

Vì vậy Tần Úc đã đặt tên cho đứa trẻ là Tần Ân, tuy là con nuôi của em giá mình nhưng y coi cậu như con ruột của mình hơn.

Dù sao chính cha của cậu bé đã cố gắng cứu mình, cũng bởi vì vậy nên bị Tần Như Hải giết chết.

Trên người của Tần Úc lúc nào cũng có mùi sữa của trẻ con, do đó cậu bé luôn tròn xoe hai mắt nhìn Tần Úc rồi bật cười khúc khích.

Thân thể Tần Úc quá nặng nề đến mức không thể luôn ôm cậu bé, nên chuyện này rơi vào người Cố Thành An.

Cố Thành An không từ chối, coi như là chuẩn bị tâm lý để trong em bé sau này.

Bất quá một vị tướng trẻ tuổi có dũng mãnh đến đâu trên chiến trường cũng không thể đánh lại được với tiếng khóc và tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ.

Ngay cả Cố Thành An cũng thấy không thể tin được, kinh ngạc nói với Tần Úc, "Em nói coi, sao tôi nhìn thấy nó, tôi vô ý thức lặp đi lặp lại lời nói? Tôi cũng thấp giọng không thể giải thích được, đơn giản là quá kỳ lạ!"

Tần Úc chỉ nghĩ người đàn ông cao lớn bên cạnh thật đáng yêu, y nhéo nhéo gương mặt Cố Thành An, "Nói lắp như thế nào? Ăn cơm cơm sao? Ngủ ngủ đi? Tiểu yêu yêu?"

Mặc dù Cố Thành An có hoảng hốt một lúc, nhưng hành động làm nũng lơ đãng của Tần Úc lại diễn quá ngọt.

Cố Thành An nghiêng người hôn Tần Úc, nghiêm túc nói với Tần Úc: "Thầy Tần, em mau mau sinh đi, tôi rất muốn ôm em ngủ."

Tần Úc cảm giác được nguy hiểm, đá hắn ta một cái, "Mơ đi! Ra ngoài giặt tã lót cho Tần Ân!"

Sau khi mắng Cố Thành An, y đỏ mặt, quay người rời khỏi phòng trẻ con.

Một tuần trước ngày dự sinh, Tần Úc nhập viện.

Tần Úc không cảm thấy gì, nhưng Cố Thành An lại rất căng thẳng.

"Bác sĩ nói, vào sớm như vậy cũng không có ích lợi gì, nếu không sinh đúng ngày dự sinh thì sao?"

Cố Thành An không nghe lời này, "Còn tốt hơn khi chúng ta nhìn thấy em đột nhiên sinh con ở nhà, tôi không biết phải làm thế nào. Không phải trong phim truyền hình thường có tình tiết này sao? Nước ối bị vỡ? Lão công hoảng sợ như một kẻ ngốc. Tôi không muốn trở thành một kẻ ngốc. "

Tần Úc ngoáy ngoáy chóp mũi, "Em thấy anh hiện tại thật giống cái đại ngốc!"

Tuy nói như vậy nhưng Tần Úc vẫn ngoan ngoãn nhập viện.

Ngoài trừ Cố Thành An và Úc Ninh ngày nào cũng ở đây, Tần Tục và Trần Phi cũng thường xuyên đưa Tần Ân đến thăm y.

Tần Ân vẫn là người dính Tần Úc nhất, nhưng lúc này ai cũng không dám để cho y ôm Tần Ân, chỉ có thể để cho Tần Úc sờ sờ cái má nhỏ của cậu bé.

Ngay cả Cố Kiêu, người chưa bao giờ nấu ăn trước đây, cũng bắt đầu nghiên cứu nấu súp.

Cả nhà vây quanh Tần Úc khiến cho Tần Úc càng thêm nhức đầu.

Cuối cùng, Tần Úc nghiêm cấm mọi người tạm thời dừng tới thăm một thời gian, điều này đã ngăn cản nhiệt tình của mọi người.

Tần Hạc Linh đã đáp lại sự mong đợi của mọi người, bé đã chào đời đúng ngày dự sinh.

Hơn nữa, hai cha con đều an toàn trong suốt quá trình sinh nở, thậm chí bác sĩ còn cho biết đây là điều thuận lợi hiếm gặp.

Khi Tần Úc bị đẩy ra ngoài, trước thời gian gây mê, cả người tuy có ý thức nhưng không thanh tỉnh cho lắm.

Nhưng y rõ ràng cảm giác được thời điểm giường bị đẩy ra, hầu hết mọi người đều lao đến đứa trẻ, nhưng chỉ có Úc Ninh và Cố Thành An là trực tiếp đến bên cạnh y.

"Bác sĩ, thai phu bình an không?"

Bác sĩ mỉm cười chúc mừng: "Bình an, tất cả bình an, người lớn trẻ nhỏ đều khỏe, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, là một đứa con trai."

Cho dù sau khi nghe những gì bác sĩ nói, Cố Thành An vẫn không thể cảm thấy yên tâm.

"Vậy thì tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh? Khi nào thì em ấy sẽ tỉnh lại? Tôi nên chuẩn bị cho em ấy những gì? Ăn uống có cần chú ý gì không?"

Cố Thành An một bên hỏi, một bên cởi áo khoác, lấy áo che đầu cho Tần Úc.

Bác sĩ đã đỡ đẻ nhiều như vậy rồi, tự nhiên lại thấy cảnh tượng này.

"Đừng quá căng thẳng, cậu ấy còn đang ngấm thuốc mê, chuyển dạ rất mệt nên tiêu hao thể lực, buổi tối tỉnh dậy là tốt rồi. Nếu có gì cần chú ý, tôi sẽ nói y tá căn dặn anh."

Bác sĩ thấy hắn đứng ngay giường bệnh cạnh lối đi, liền nhường chỗ cho hắn và nói, "Nếu không anh đứng bên này đi."

Cố Thành An lắc đầu, "Ồ không, không cần, tôi đứng ở đây, trên hành lang có gió, tôi sợ nó sẽ thổi đến em ấy, một lát đến phòng bệnh là tốt rồi."

Bác sĩ gật đầu tán thưởng, "Hiếm thấy Alpha nào lại quan tâm đến Omega của mình như vậy, anh thật tốt..."

Cố Thành an cảm thấy những thứ này coi như là đương nhiên, chỉ cười đáp một tiếng rồi gật đầu, sau đó toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người Tần Úc.

Khi Úc Ninh nhìn thấy Cố Thành An ở bên cạnh Tần Úc, anh cảm thấy mình được an ủi, anh mừng cho Tần Úc.

Cố Kiêu không dám đến, vì có bóng ma tâm lý lúc sinh con, căn bản không dám tới phòng sinh nên đã sớm dặn Úc Ninh khi đứa nhỏ ra đời thì gọi cho Cố Kiêu.

Nhìn Tần Úc được Cố Thành An hộ tống vào phòng bệnh, Úc Ninh liền gọi điện cho Cố Kiêu để báo tin vui.

Úc Ninh nghe thấy tiếng khóc của Cố Kiêu trên điện thoại, còn trêu chọc: "Tại sao cậu vẫn còn khóc? Cậu bao nhiêu tuổi rồi ..."

Anh chỉ nghe thấy Cố Kiêu nghẹn ngào một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại, ông nói: "Hôm nay, ngày hôm nay thực sự rất tuyệt vời, ngoại trừ sự ra đời của Hạc Linh, Anh Ninh ... Em, em còn có tin tức về Lan Kì Năm...... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.