Edit: Tammie
Beta: Patê giả mạo =v=
Lục Phi đã từng đọc được một câu nói ở trong sách, hắn xưa nay đều không phải là người có trí nhớ tốt, thế nhưng câu nói kia, hắn chỉ nhìn qua một lần là có thể nhớ như in. Hắn không biết đến tột cùng là bởi cảnh ngộ của mình bị những lời phân tích này làm cho thấm nhuần, hay là bởi vì hắn thật sự nhìn bốn hàng chữ nho nhỏ kia quá lâu, đến khi đôi mắt không hề trong suốt được năm tháng tôi luyện bị hơi nước làm mờ.
Những dòng ấy được viết thật bình đạm – Lòng người thù hận không như nước, đang lặng khi không nổi sóng đào.
Bấy giờ, Lục Phi đang ngồi trên bờ hồ Từ Oản, hắn nhìn cơn gió thổi nước thành sóng lăn tăn gợn lên mặt hồ, những lời này lại phiêu đãng thoáng qua trở về đáy lòng. Hắn vốn không phải là người thành T, cái thôn nho nhỏ nằm sát hồ Từ Oản này mới mà quê nhà của hắn, chỉ là khi hắn còn rất nhỏ, thậm chí nhỏ đến mức còn chưa thể nhớ nỗi, bố hắn đã rời khỏi đây, chỉ có ngày lễ tết hắn mới có thể theo bố về thăm. Đối với những người hắn gọi là họ hàng kia, hắn thực ra không mấy quen biết, nhưng lại cảm thấy thật thân thiết.
Lục Phi không thể nói rõ vì sao, có lẽ là mỗi lần năm mới đến, hắn từ xa đã có thế thấy cụ già kia đứng trên con đường làng lầy lội, khoác một chiếc áo lính cũ nát, ở trong tuyết cầm đèn pin ngóng trông bố con hắn xuất hiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-tong-giam-bat-nguoi/595155/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.