Edit: Tammie
Beta: Ocean
Sáng sớm, bị mùi cháo thơm lừng làm tỉnh, Lục Phi gắng kìm nén cơn đau đầu, xoay cổ nhìn chung quanh, Hạ Chí Anh vừa vặn từ ngoài cửa phòng tiến vào, trên tay bưng bát cháo nhỏ.
“Anh tỉnh?” Nhìn Lục Phi từ trên giường ngồi dậy, Hạ Chí Anh có vẻ thật cao hứng, y ngồi xuống bên giường, đem bát cháo đưa cho Lục Phi “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tôi mới vừa nấu xong đó, còn có bỏ thêm chút tôm khô.”
“Ưm…” Lục Phi mơ mơ màng màng hừ một tiếng, huyệt thái dương thình thình nhảy đập, không biết mình có nói mê sảng gì trong lúc say rượu không. Hắn híp mắt cúi đầu nhìn người mình. Quần áo đã được thay ra, trên người là một bộ áo ngủ hoàn toàn sạch sẽ.
“…”
Hạ Chí Anh vội vàng giải thích: “Là như vầy, ngày hôm qua anh uống hơi nhiều, sau đó lại ói ra nên tôi giúp anh thay đồ, cũng đã giặt hết rồi, đang phơi bên ngoài.”
“A…” Lục Phi nâng mắt nhìn y, thấy vẻ mặt Hạ Chí Anh có chút không tự nhiên, khụ một tiếng, hỏi: “…Ngày hôm qua… tôi không nói mấy lời kì quái gì đó chứ?”
Hạ Chí Anh rũ mi mắt, chưa hết lo lắng mà ừ một tiếng, sau đó múc một muỗng cháo: “Anh trước tiên đừng ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi.”
Lục Phi tiếp nhận chiếc thìa từ trong tay y, cầm chén đặt trên gối, một hơi một hơi chậm rãi nhai nuốt.
Hương cháo thơm ngát, hương vị vừa vặn, ăn trong miệng cũng không bỏng. Hạ Chí Anh vừa lặp lại động tác múc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-tong-giam-bat-nguoi/595136/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.