Editor: Tammie
Beta: Ocean
Lục Phi về đến nhà đầu óc vẫn còn choáng váng, hương vị bánh với mùi cacao ngọt lịm đọng lại trong cổ họng, không thể nói là khủng khiếp nhưng lại hoàn toàn không thích hợp với hắn.
So với cái chết tiệt gọi là tiramisu gì ấy, hắn càng thích vị mực nướng rưới sốt cay ven đường hơn, ba tệ một xâu, hàng ngon giá rẻ.
Kí ức trên đu quay tựa như một giấc mộng, người thanh niên kia cẩn trọng tặng quà tân niên bày tỏ với hắn, mà hắn đáp lễ lại món quà của người thanh niên cũng chỉ là mấy câu ấp úng mập mờ, hoảng sợ trốn tránh.
Chuyện này cũng không thể trách hắn, nếu như hôm ấy là mười năm trước, hắn chắc chắn sẽ sảng khoái vỗ ngực, nghiêm túc đáp ứng yêu cầu rồi ôm lấy người đẹp mà hưởng thụ nhân sinh.
Chính là nhìn thân ảnh trong gương kia, tuy rằng trên mặt không có nếp nhăn, mái tóc đen nhánh, thân người cao ngất, nhưng Lục Phi biết người phương Đông không dễ gì hiện lão, chi tiết duy nhất tiết lộ tuổi tác chân thật của hắn chính là ánh mắt bé nhỏ màu nâu sẫm này, bên trong lấp đầy ba mươi tám tuổi xuân. Cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, đều là một nam tử trung niên bị cuộc sống giày vò đến vô tri vô giác. Lục Phi không tài nào tìm được lý do để Hạ Chí Anh yêu thích mình.
Một đêm này, hắn trằn trọc mất ngủ, cuối cùng đành ngồi dậy, sờ soạng lên tủ đầu giường lấy hộp thuốc lá, lặng im châm lửa, rồi cứ từng điếu từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-tong-giam-bat-nguoi/595130/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.