buồn bực theo Never đi làm hằng ngày trước, sau đó kiếm trang bị hạ phụ bản, lại chạy đi dạo bản đồ ngắm phong cảnh. Dù sao đại tế tự không có lấy một chút phản ứng kỳ quái gì, một dạng như bình thường, ít lời khó chịu chết được. Ngược lại mấy người bên cạnh quấy rối hô cái gì mù mắt chó a, làm trò ân ái không hạn chế a, khiến Bố Tranh vô cùng 囧, cậu làm sao cũng không nhìn ra cậu và Never thế nào làm trò ân ái.
.
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Em mệt >< ...
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Nói chuyện phải có lương tâm a! Cậu bộ có đánh sao = = bọn tớ mới mệt!
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Tiểu Đom Đóm em không hiểu, Bố Bố không phải đánh quái mệt
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Anh là cái tên bỉ ổi, cút
[Đội ngũ] [Never]: Đập xong con số 3 đi dạo bản đồ?
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Được ạ
[Đội ngũ] [càng lúc càng xa]: Tại sao tớ từ lời hội trưởng đọc ra được cảm giác nịnh nọt
[Đội ngũ] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ảo giác của anh thôi! Đây gọi là yêu chiều!
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Mấy người... Nhanh... Đánh...
[Đội ngũ] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: OH NO, xem lời Bố Bố kìa... Bà địa chủ oa oa!
[Đội ngũ] [càng lúc càng xa]: Ha ha
.
Bố Tranh thiếu chút nữa hộc máu, Boss số 3 trong quá trình mọi người hi hi ha ha bị đạp đổ, rớt ra hai bộ đồ tím, nhưng không phải quần áo cung tiễn thủ nên bỏ qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-lua-dao/1192732/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.