Tô Tiểu Tiểu không quan tâm, lộ ra nụ cười đã lâu không gặp: “Cảm ơn anh rể.” Sở Vận giả vờ tha thứ cho cô. Nhún vai nói: "Chuyện nhỏ. Đợi khi anh rể phất lên, nhà xịn xe sang mặc sức em chọn " Tâm trạng Tô Tiểu Tiểu dần dần tốt lên, lại ăn thêm một đùi gà trước sự xúi giục của Sở Vân. Ding Ding. Tô Tiểu Tiểu nhận được một tin nhắn và đọc nó, cô ấy không kìm được nước mắt và nói: "Bạn học cấp ba của em đã yêu cầu em gặp mặt tối nay và nói rằng cô ấy sẽ có một bữa ăn lớn ở Đỉnh Thành." Sở Vận bĩu môi nói: "Còn gì tuyệt vời hơn à? Đợi anh ứng trước ba tháng lương, anh cũng mời em ăn sang." Đỉnh Thành là nhà hàng sáu sao duy nhất ở Minh Châu. Tùy tiên ăn linh tinh cũng phải mất đến mười vạn trở lên. Mà uống thêm hai bình rượu, vậy thì còn chẳng trả nổi. “Cô ấy nói sẽ đưa em đi xem thế giới, vừa hay hai người em cùng ôn lại chuyện cũ.” Tô Tiểu Tiểu nói với vẻ mặt buồn bã. “Em không biết từ chối thế nào nữa.” “Vậy thì đi đi.” Sở Vân nhướng mày. “Dù nói sao thì em cũng là phú nhị đại thất thế, sao có thể bị đào kếp hạng ba dọa chứ?" Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Sở Vân: “Đừng cứ lúc nào cũng con hát con hát nữa, chị gái em cũng là người trong làng giải trí.” Sở Vân có thái độ ngay thẳng. Chấp nhận những lời chỉ trích của em VỢ. Sau khi cho Tiểu Tiểu trở lại trường học, Sở Vân cũng trở lại công ty làm việc. Các nghệ sĩ ngôi sao chạy khắp đất nước, còn bọn họ đều phải túc trực ở hậu trường đúng giờ. Trước khi mông của Sở Vân chưa đặt xuống ghế, Tiết Triều Thanh đã chạy tới: "Sở Vân, đêm nay anh phải đi cùng tôi." Sở Vân châm một điếu thuốc và tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Khiến Tiết Tổng chú ý đến vậy?" Ánh mắt dị sắc của Tiết Triệu Thanh xoẹt qua, sau đó cười nói: "Không có gì to tát, chỉ là một vài nhà đầu tư từ Diêm Kinh, muốn cùng chúng ta bàn chuyện hợp tác kinh doanh. Là giám đốc bộ phận nghệ sĩ, Sở Vân phải có nghĩa vụ tham dự. Nhưng nhìn vẻ ngoài của Tiết Triệu Thanh giống như đang ngồi trên đống lửa, anh biết rằng nó chắc chắn không đơn giản. Nhả ra làn khói thuốc, Sở Vân gật đầu nói: “Được rồi, tôi đi cùng anh, nói chuyện ở đâu?" "Là ở Đỉnh Thành, tôi đã đặt chỗ ngồi.” Nhìn thấy Sở Vân đồng ý, Tiết Triệu Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng ở Đỉnh Thành? Có lẽ không chuẩn còn có thể gặp Tiểu Tiểu, và tạo ra thể diện trước mặt các bạn cùng lớp của cô ấy. Sau đó lấy công quỹ thanh toán, vậy thì Tiểu Tiểu sẽ nở mày nở mặt. Tiễn Tiết Triệu Thanh đi, Sở Vân ngồi xuống ghế sô pha và bắt đầu pha trà bồi bổ sức khỏe. Sau khi gia nhập Tung Hoành, Tiết Triệu Thanh cũng không sắp xếp công việc cho anh ấy, anh nhàn rỗi suốt ngày không có việc gì làm. Anh biết rõ điều đó, nhưng không có bóc mẽ tâm tự của Tiết Triệu Thanh. Rốt cuộc người ta cũng gảnh trọng trách áp lực từ phía Hàn gia, không cần làm tất cả mọi chuyện.
Sau khi uống vài chén trà, anh lại chợp mắt. Khi anh thức dậy thì đã muộn. Đứng dậy và vận động, Sở Vẫn tìm Tiết Triệu Thanh và đi thẳng đến Đỉnh Thành. Định Thành là một ngôi nhà biệt lập và là một nhà hàng sang trọng nổi tiếng ở thành phố Minh Châu. Nhưng dù giá có cao đến đâu thì người tiểu dùng vẫn vô tận và kinh doanh phát triển vượt bậc. Khi Sở Vân đi cùng Tiết Triệu Thanh vào cửa, bất quá đại sảnh rất vắng vẻ, vô cùng không hợp lý. “Tiết Tổng, chơi lớn thế.” Sở Vân nghiền ngẫm nói. “Anh trực tiếp bao cả cái Đỉnh Thành này luôn?” Tiết Triệu Thanh cười khổ, đêm nay vốn dĩ là bữa Hồng Môn Yến, làm sao ông có thể nỡ đặt nhiều tiền cơ chứ? Đang trò chuyện, một người quản lý hội trường lịch sự đi tới: “Đây là ông Tiết?" Tiết Triệu Thanh gật đầu bối rối: “Là tôi.” Tần công tử đang gặp khách trên lầu, tôi sẽ đưa ông đến đó, quản lý hội trường lịch sự nói. Biểu hiện của Tiết Triệu Thanh phức tạp và làm theo. Dựa vào tình hình, Tiết Triều Thanh không có bao nhà hàng, nhưng Thiếu gia Tần, người từ xa đến, đã làm mới là người ra tay phỏng khoáng. Đỉnh Thành có bốn tầng. Tầng 1 và tầng 2 là bàn rải rác, tầng 3 là hội trường, tầng 4 là sảnh tiệc. Không lớn, nhưng rất xa hoa. Tần công tử tiếp khách trên lầu bốn. Sở Vân lên lầu bốn, bị anh ta dẫn tới một cái bàn bên cửa sổ. “Tiết Tổng, có ba bàn đang đợi thiếu gia Tần ở phía trước, Quản lý hội trường nói. Tiết Triệu Thanh mở miệng và cuối cùng nuốt xuống những gì ông muốn nói. Đêm nay, chính hắn sẽ là người tổ chức yến tiệc cho Tần công tử. Nhưng vào lúc này, đến lượt ông ta, đang chờ Tần công tử tiếp mình. Phong cách quá lớn khiến Tiết Triều Thanh có chút không vui. “Tần thiếu gia này điên rồi.” Sở Vân sau khi ngồi vào chỗ, châm một điều thuốc, cũng không có ngồi lại. “Tiết Tổng, đây không phải là cuộc họp công việc sao? Sao mà cử như chúng ta tới để cầu hắn làm việc vậy?” Tiết Triều Thanh cười khổ nói: “Nói đúng ra, tôi rất muốn nhờ hắn ta giơ cao đánh khẽ.” Sở Vân nhả ra một làn khói đặc rồi cầm cốc nước chanh lên: “Coi như tôi chưa nói.” Tầm nhìn rơi vào người đàn ông ưu tú trong bộ vest ở phía xa. Mái tóc của Tần Công Tử được sắp xếp rất tinh tế, đường nét tuấn tú. Vài người đàn ông và phụ nữ ngồi cùng bàn trò chuyện và nhảy múa. Anh yên lặng lắng nghe, trên tay cầm ly nước chanh, bình tĩnh và thư thái. Mỗi bàn tiếp đãi trong khoảng mười phút, sau nửa giờ, Tần Công Tử bình tĩnh bước đến bến cạnh Tiết Triều Thanh. “Tiết Tổng, bắt đầu thôi.”
Hắn chủ động lên tiếng, với khí thế mạnh mẽ. Tiết Triệu Thanh đứng dậy chào hỏi, nhưng Sở Vân không từ chối, liền đứng dậy theo Sau khi ba người ngồi vào chỗ, Tiết Triệu Thanh khách sáo nói: “Nếu như nói tôi lắm người chủ trì, tôi làm sao có thể khiến Tần Công Tử tiêu tiền?” “Không tốn." Tần Công Tử lắc đầu. "Hai giờ trước, tôi mua nhà hàng này. Đỗ ăn thức uống trên bàn đều có giá gốc." Tiết Triệu Thanh kinh hoàng. Tần Công Tử trực tiếp mua Đỉnh Thành? Theo như ông ta biết, lúc trước ai đó trả 800 triệu nhân dân tệ, ông chủ của Đỉnh Thành vẫn chưa giải quyết. Tần Công Tử này hôm nay mới đến Minh Châu, mà đã giải quyết ổn thỏa? Tiết Triệu Thanh sợ hãi trước một lần ra tay lớn như vậy, và trở nên rối loạn hơn. Tần Công tử đầy dũng khí, đáng khâm phục." Vẻ mặt Tiết Triều Thanh có chút cứng ngắc. “Nói chuyện chính đi.” Tần Công Tử uống một ngụm nước chanh rồi không ngắng đầu. "Vẫn là giá yếu cầu trước đây của tôi, một tỷ. Hãy mua tất cả cổ phần đứng tên ông." Tiết Triệu Thanh như cảnh tỉnh, tái mặt . Một tỷ đã là giá kịch sàn rồi. Nhưng Tổng Hoành là huyết mạch của ông tả, là tâm huyết bao năm ông ta gây dựng, cơ nghiệp này. Ông ta không nỡ. Sau nhiều lần tiếp xúc với đại diện của Tần Công Tử, Tiết Triệu Thanh rơi vào tình thế khó xử. Ông ta biết không mình không thể chơi lại Tần công tử, bên kia trăm phương ngàn kế khiến ông ta khuất phục. Thứ hai, chỉ cần ông ta dám nói một chữ không, Tần công tử chắc chắn sẽ hủy hoại thành danh của Tổng Hoành, đến lúc đó, nếu ông ta muốn bán đi cũng không ai dám tiếp quản. “Tần Công Tử, trên thực tế, trước khi tôi đến, tôi đã chuẩn bị một số kế hoạch. Tiết Triệu Thanh yêu cầu trợ lý đưa ra một kế hoạch hợp tác. “Tổng Hoành rất hy vọng có thể hợp tác sâu với Tần Công Tử.” “Tôi không thích quan hệ đối tác” Tần Công Tử lắc đầu lạnh lùng, không chút nể tình mà từ chối Tiết Triều Thanh. “Tôi muốn làm việc gì, một người là đủ rồi.” Tiết Triều Thanh chưa kịp nói, Tần thiếu gia đã hơi hơi tiến về phía trước, ngước lên nhìn ông ta: “Tiết Tổng, anh chỉ cần trả lời tôi là bán hay là không?" Tiết Triệu Thanh đổ mồ hôi, và anh ta thậm chí không dám nhìn vào mắt của Tần Công tử. Ông ta hoảng loạn và sợ hãi. Ông không muốn bản, nhưng anh không thể đấu với Tần Công Tử. Trước khi gặp mặt tối nay, Tần công tử thậm chí còn đưa ra một số con át chủ bài. Một số đủ để phá hủy bí mật của người đứng đầu doanh nghiệp Tung Hoành. “Thân yêu ơi, mọi người đang nói cái gì thế?" Ngay khi áp suất không khí thấp đến mức ngột ngạt, một giọng nói trong trẻo và xinh đẹp vang lên. Theo hướng phát ra tiếng nói, hai cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới. Một trong số họ ăn lộng lẫy, rạng rỡ như ánh sao. Một người khác thì tươi tắn và thanh thoát, khuôn mặt xinh đẹp. Chính là Tô Tiểu Tiểu, em vợ của Sở Vân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]