Sự hằn học trong lời nói của Khương Viện đã trở thành một cuộc tấn công cá nhân.
Tuy nhiên, các nhân Tung Hoành đều không ngạc nhiên, và họ đã phân tán để phòng ngừa làm thiệt hại ao cá.
Danh tiếng trong và ngoài giới dư luận của Khương Viện vô cùng kém. Cô ta vao lại mắng nhiếc, lăng mạ nhân viên, cuộc sống riêng tư rối loạn và thường xuyên bị báo chỉ tấn công, nhưng cô ta không coi trọng việc đó, càng ngăn cảng lại càng mạnh bạo hơn.
Như cô ấy đã nói, trong làng giải trí, ai còn muốn gần bùn mà chẳng hồi tanh mùi bùn? Tô Minh Nguyệt là một ngoại lệ. Cũng chia cắt những tài nguyên đáng lẽ thuộc về cô ta.
Vì vậy, Khương Viện hận cô ấy và trong mơ cũng luôn muốn giết cô ây. “Tôi không phải là cô.” Tô Minh Nguyệt lãnh đạm lắc đầu. "Cô không xấu hổ, tôi cần."
Tô Minh Nguyệt lúc nào cũng giữ khiêm tốn. Ngoài công việc, cô chưa bao giờ vướng bận gì với đồng nghiệp trong công ty. Kể cả Khương Viện, người đã nhiều lần tấn công cô, cô cũng có thể tránh được.
Nhưng hôm nay cô không thể chịu đựng được
Sáu tháng qua cô ấy không hề cãi vã, luôn có thái độ đúng mực, không sợ hãi. “Không ngờ tới Tô tiểu thư cũng biết mắng người khác.” Khương
Viện kì quái, vẻ mặt tràn đầy độc ác.
Thất nghiệp rồi, mất cần câu cơm rồi.
Cuối cùng không thể duy trì một hình tượng thanh cao ?
Tô Minh Nguyệt không nói nữa, cô không thể nói những lời bẩn thỉu như Khương Viện, cô biết Khương Viện sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-cuong-te/212037/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.