Đàm Lệ hai má đỏ lên, không thể kiểm soát.
May mà lão Tả làm thủ tục rất nhanh, nếu không cô ấy đều muốn khoan một cái lỗ chui xuống " Anh có thể đi rồi."
Lão Tả khi tiến vào phòng trên tay một cái bao. Bên trong đựng đồ " công cụ làm án" của Sở Vân.
Sở Vân đối với việc này không một chút ngoài ý.
Anh đứng dậy cùng với lão Tả bắt tay , cười nói:" thêm phiền phức cho mọi người rồi."
Lão Tả khóc không được cười cũng không xong, không lời để đáp. "Không muốn cho người khác thêm phiền toái thì bình thường lại chút." Đàm Lệ bị vừa bị coi thường rất không thoải mái. "Đây là xã hội pháp trị, có đặc quyền cũng không thể làm bữa ."
Sở Vân nhìn Đàm Lệ một cái mặt không đổi sắc nói:" Tôi chỉ là làm việc mà một nam nhân nền làm, chỉ như thế mà thôi."
Cũng không muốn Đàm Lệ so đo tính toán. Sở Vân nhận lấy lão Tả chuyển qua túi vật phẩm : "Tìm cho Đàm cảnh quan một đối tượng đi, cô ấy tinh lực quá thịnh vượng rồi. Đến loại người có vợ như tối cũng không bỏ qua." "Anh ăn nói vớ vẩn!" Đàm Lệ mặt đỏ bừng, cắn chặt răng " Anh cho rằng anh là ai? Tôi sẽ đánh chủ ý lên người anh?" "Nhìn, bị vạch trần tâm tư, hổ thẹn quá." Sở Vân đem theo túi vật phẩm đi khỏi phòng thẩm vấn.
Lưu lại hai vị cảnh quan mắt to chừng mắt nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn.
Sau bị đưa vào cảnh cục tiếp nhận thẩm vấn tỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-cuong-te/212035/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.