Phòng họp im lặng như tờ, đến nỗi như thể nghe được cả tiếng kim rơi. Anh mắt Hàn phu nhân sắc lạnh như dao liếc nhìn Trần Tú Linh đang nằm trên mặt đất, sau đó là lạnh lùng nhìn lên khuôn mặt của Tô Minh Nguyệt. Khuôn mặt này biểu cảm có đủ kinh hãi hoảng sợ. Kinh hãi tới cả Tiết Triều Thanh, ông chủ của Tổng Hoành Entertainment, khoái chí ứng trước 100 triệu tiền mặt và mua hợp đồng 10 năm của Tô Minh Nguyệt mà không cần kinh nghiệm diễn xuất. “Cô là con hồ ly tinh kia à?” Hàn phu nhân giận dữ bước vài bước đến gần. "Cô cảm thấy mình xinh nên rất tự tin?" Tô Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng thì Hàn phu nhân đã tiến lại gần: "Cô có biết trong mắt tôi, cô là cái thá gì không?" Hàn phu nhân dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh miệt đánh giá Tô Minh Nguyệt: "Một con bán xiếc không có tầm ảnh hưởng kiếm sống bằng nghề mua vui." Bà ta kiêu ngạo, độc đoán, như thể phiên bản nữ của Hàn Kim, vô cùng ngạo mạn. “Con trai của tôi để mắt đến cô, chính là sự vinh hạnh của gia tộc nhà cô.” Hàn phu nhân xoay người nói, ánh mắt tối sầm lại. "Không phải là đã nể mặt cô sao? Còn dám hại con trai tôi!?" Đây là phiên tòa đơn phương của Hàn phu nhân, sức mạnh của bà và thế lực của tập đoàn Hàn Thị đứng sau không cho phép bất kỳ ai chống lại. Kể cả mở mồm nói cũng sẽ có tội. Trần Tú Linh là vết xe đổ phía trước. Tô Minh Nguyệt người đang ở trên đỉnh của đầu sóng ngọn gió, vẫn im lặng không nói gì. Từ đêm hôm qua cô biết rằng chuyện này không thể hòa hợp được nữa. Nhưng chỉ cần cô ấy làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý là có thể bình tĩnh. Và phẩm chất và sự tu dưỡng bản thân của cô ấy không cho phép cô ấy làm những điều đầy những điều xấu xa như Hàn phu nhân. Sau một hồi im lặng, Tô Minh Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nói: "Có mẹ thì sinh con trai (mẹ nào con nấy) . Tôi tiếp thu rồi." Ngay khi câu nói này được nói ra, áp suất không khí trong phòng họp giảm hẳn. Mọi người há hốc mồm, và họ không thể tin vào tai mình. Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, và khiến Hàn phu nhân mất kiểm soát ngay lập tức. “Mồm mép gớm nhỉ!” Hàn phu nhân tức giận như có lửa bùng lên giữa đỉnh đầu. Bà ấy tái mặt, giơ tay tát Tô Minh Nguyệt. "Tao vả cho mày vỡ mồm!" "Bốp" Cái tát của bà ta không được như bà tưởng tượng, nó đã bị người khác bắt được. Người ra ngăn cản, chính Sở Vân. Anh vốn dĩ chỉ uể oải đứng sau lưng, giống như một người bạn đồng cảnh ngộ đến để giải trí và giao lưu, học hỏi. Ngay cả mấy tấm poster dán trên tường cũng được anh ta đánh giá chi tiết từng cái một, trông rất nhàn nhã. Nhưng vào lúc này, anh ấy đã đứng bên cạnh Tô Minh Nguyệt. Những người khác không biết anh ta là ai, nhưng những người trong cuộc tham gia bữa ăn tối qua đều rùng mình vì sợ thảm kịch sẽ xảy ra một lần nữa. "Đồ khốn kiếp! Buông ra!" Hàn phu nhân tức giận quát mắng Sở Vân. Bà ấy không cần biết Sở Vân là ai, bà ấy chỉ muốn nghiêm khắc dạy dỗ Tô Minh Nguyệt, người đã chọc giận bà ta. Đập tan cái mồm cô ta, đập nát cái khuôn mặt oval xinh đẹp mê người của cô ta! Sở Vân lạnh lùng liếc Hàn phu nhân một cái, sau đó quay đầu. Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của Tô Minh Nguyệt, mím môi nói: "Vợ ơi, đánh trả ."
Không cần báo trước, không cần do dự-- Tô Minh Nguyệt bắt đầu ra tay Có thể sức lực không lớn, nhưng rắn rỏi, cô tát vào khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Hàn phu nhân. Còn lưu lại một vài dấu tay đỏ trên đó. Cảnh tượng trong phút chốc liền rơi vào hỗn loạn. Tiếng ồn ào náo động, kinh hoàng và hoảng sợ vang lên. Người vệ sĩ đi theo sau Hàn phu nhân nhanh chóng chạy tới, lộ ra vẻ dữ tợn. Vệ sĩ cao cấp xung quanh cũng toát mồ hôi lạnh, trái tim thót lên. Ngay cả Trần Tú Linh, đang người được người khác đỡ, suýt nữa thì trợn mắt ngã xuống đất tiếp. Tô Minh Nguyệt bị điên rồi à? Hàn phu nhân là người như thế nào? là người cô ấy có thể đánh sao? tinh thần Trần Tú Linh suy sụp hoàn toàn. Cô biết rằng nhà họ Tô đã đi vào bước đường cùng. Không còn đường làm lại nữa. "Còn nhẹ lắm." Ngay khi cảnh tượng hoàn toàn mất kiểm soát, Sở Vân khẽ cau mày lắc đầu. Sau đó, lần đầu tiên trong đời, anh bắt lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại và yếu đuối của Tô Minh Nguyệt. Cầm tay chỉ nét dạy cô ấy cách đánh người mạnh mẽ hơn. một tiếng BỐP sắc nét vang lên! Hàn phu nhân còn đang bàng hoàng lại bị tát thêm lần nữa! Vì lực quá mạnh, Hàn phu nhân loạng choạng suýt ngã. Phòng họp vốn dĩ đang ồn ào bỗng chốc chìm vào im lặng. Mọi người đều hoang mang. Giống như đêm trước của cơn bão. "Cô dám đánh tôi!?" Đau đớn, Hàn phu nhân đỏ hoe mắt. Khóe miệng chảy máu nhiều hơn. Hai cái tát liên tiếp làm tan nát hoàn toàn sự kiêu ngạo và tự phụ tột bậc của Hàn phu nhân. Bà ta cảm xúc vỡ vụn, lớn hai mắt mở to giận giữ trừng trừng nhìn vợ chồng Sở Vân : "Tao muốn chúng mày chết thảm!" Sở Vân ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Tô Minh Nguyệt. Hành động vô cùng thân thiết chạm nhẹ vào bàn tay cô vừa dùng để tát Hàn phu nhân, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?" Tô Minh Nguyệt rất thành thật: "Một chút." Đây là lần đầu tiên đánh người trong 26 năm cuộc đời của cô. Mà đây lại còn là đánh người không nên đánh. Sau khi Sở Vân ngăn bà ta lại, lẽ ra cô có thể không ra tay. Nhưng cô vẫn cứ đánh. Vì cô không muốn Sở Vân, bị người nhà họ Tô coi thường.
Đêm qua, vì mình mà anh đã đánh Hàn Kim. Hôm nay, cô không có lý do gì để thu mình lại. "Thích Quân!" Hàn phu nhân gần như luống cuống: "Đội trưởng cảnh sát hình sự các người ăn để làm cái quái gì vậy! Định đợi tôi bị giết xong mới tới dọn xác hả?" Hàn phu nhân muốn Sở Vân phải gánh thiên đao vạn quả, bị nghiền thành tro bụi. Nhưng lý trí cuối cùng đã mách bảo với bà ta rằng, đánh Trần Tú Linh cũng được, đánh Tô Minh Nguyệt cũng ổn. Nhưng bà ta phải có một điểm mấu chốt. Tập đoàn Hàn Thị là một thành viên giàu có của thành phố Minh Châu, trong bóng tối, bà ta có thể coi trời bằng vung. Nhưng trên sân khấu, bà ta thật sự không thể đánh chết người được. Điều đó sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu đến gia tộc. Giờ phút này, cho dù có cho vệ sĩ đánh người ta một trận, cũng khó có thể làm tiêu tan sự thù hận hằn sâu trong lòng, khó lấy lại được thể diện đã bị đánh tan lúc nãy. Bà ta muốn dùng sức mạnh quyền thế của mình để phá hủy đối phương tan cửa nát nhà! Bà ta muốn sử dụng quyền của mình để làm cho gia đình họ Tô mãi mãi không được siêu sinh! Bà ta có loại năng lực này, và hầu hết mọi người có mặt đều tin chắc vào điều đó. Vì vậy, tất cả mọi người nhìn vợ chồng Sở Vân, như là nhìn hai cái xác lạnh lẽo. Tuy nhiên, Đại úy Thích, người bị Hàn phu nhân tức giận gọi tên, lại không thể tin được và có thái độ nghi hoặc. Thật sự là anh ta? Lúc đầu, Thích Quân không để ý tới Sở Vân đứng sau đám người. Nhưng khi anh ra tay, ngăn cản Hàn phu nhân. Về cơ bản anh đã xác nhận phán đoán của mình. Thích Quân hít một hơi thật sâu và quay đi chỗ khác, không nhìn Sở Vân và Hàn phu nhân. Nghiến răng một cái, anh ta trầm giọng nói: "Thu quân!" Ngay khi câu nói này phát ra, phòng họp lại rơi vào hỗn loạn. Thu quân? Không phải đội trưởng Thích được Hàn phu nhân gọi tới để bắt tội phạm sao? Tối qua Hàn Kim đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng, điều này đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Lúc này, ngay cả Hàn phu nhân cũng bị đánh ở chốn đông người. Tính ra đây không phải là vụ việc đã ngày càng nghiêm trọng rồi sao? Không nhanh chóng bắt tội phạm, mà lại còn thu quân? Tổng hợp những lần ngặt nghèo một đời của cuộc đời Hàn phu nhân cộng lại cũng không thảm bằng duy nhất ngày hôm nay. Bà không thể hiểu tại sao Thích Quân lại thu quân. Ánh mắt ác độc lướt qua, lạnh giọng hỏi: "Anh điên rồi!? Chờ bị trừng phạt đi!" Bà ta run lên vì tức giận. Lấy điện thoại ra và gọi cho lãnh đạo trực tiếp của Thích Quân. Sau một lúc, Thích Quân bước sang một bên và trả lời cuộc gọi chất vấn của lãnh đạo. "Cho tôi lời giải thích hợp lý!" Một câu chất vấn giận dữ phát ra từ điện thoại. Thích Quân cau mày lại và cay đắng nói: "Phương Cục, người này không thể động đến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]