Phòng bếp truyền đến tiếng kim loại va chạm, chắc hẳn là hai chị em nhà họ Tô tỷ đang làm bữa sáng.
Sở Vân không có hậu thuẫn, chỉ có thể bất chấp khó khăn giao thiệp.
"Thím , thím nói cháu cũng thấy thẹn." Sở Vân trả lời với vẻ mặt hí hửng.
"Úi dời, đã biết nói vậy rồi cơ đấy. Cậu mới chỉ là thẹn thùng thôi hả?" Trần Tú Linh tấm tắc lấy thốt lên."Nếu tôi là cậu, đã đào cái hố mà chui vào rồi!"
"Chỉ có bọn chuột nhắt mới có thể đào hầm." Sở Vân chuyển chủ đề khác, mạnh dạn nói."Cháu đường đường nam nhi bảy thước, vẫn phải giữ chút thể diện."
Trần Tú Linh ngay lập tức giận dữ, hai mắt trợn lên: "Thể diện? Nửa năm nay mày chết đi đâu vậy? Khi nhà họ Tô nguy nan, mày đã ra chút sức lực nào chưa? Hiện tại nhà họ Tô mới vừa vượt qua cửa ải khó khăn, mày lại chạy về làm ký sinh trùng? Thật sự là nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được!"
Sở Vân trong lòng nghẹn khuất, tối hôm qua mới vừa bị cô em vợ sỉ nhục , mới sáng sớm đã lại tiếp tục. Ngày tháng như này sống sao đây?
Trần Tú Linh lại đắc ý không buông tha, càng mắng càng hung giữ. Lớn tiếng, ngay cả hai chị em trong phòng bếp "Tìm nơi vắng vẻ" cũng nghe thấy rõ mồn một.
" Vừa phải là được rồi." Mẹ vợ Đổng Ngọc Hoa khẽ nhíu mày, buông chén trà xuống.
Bà vừa mở miệng, Trần Tú Linh cũng rất biết điều.
người từng cầm quyền xí nghiệp nhà họ Tô , Đổng Ngọc Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-cuong-te/212025/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.