Chương trước
Chương sau
“Hà!”
Trong thang máy, Lam Phong thở phào nhẹ nhõm: “Mình đoán không sai mà, quả nhiên là tìm đúng người rồi. Dương Tiểu Mỹ thật sự rất ghét những người đi cửa sau, còn may lúc đó cô ta không nhìn lá thư kia, nếu không mình chẳng thể nào làm một nhân viên nho nhỏ được, khiêm tốn mới là tốt nhất.”
“Xin hỏi, anh là Lam Phong, nhân viên mới tới đúng không?”
Lam Phong vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một cô gái đứng bên ngoài hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.
Cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, trông rất giống búp bê. Đôi mắt to trong suốt như một dòng suối mát hiện rõ vẻ lanh lợi. Cô gái mặc một chiếc áo T-shirt in ảnh của nhân vật hoạt hình, hai ngọn núi cao ngất trước ngực căng phồng bên dưới lớp áo mỏng. Ở bên dưới là một chiếc quần bò ngắn bó sát làm lộ rõ những đường cong của thân thể. Trên tay cô gái là một chiếc bút và một quyển sổ nhỏ, gương mặt đáng yêu có vẻ hơi nhút nhát và lo lắng.
Một cô bé khá dễ thương!
Hơn nữa còn rất lớn!
Ít nhất là 32C!
Hình như ý thức được sự vô lễ của mình nên Lam Phong vội vàng nở nụ cười: “Đúng, tôi là Lam Phong, xin hỏi cô là?”
Bị Lam Phong nhìn chằm chằm như vậy nên khuôn mặt của cô gái đỏ bừng lên, vẻ đáng yêu càng thêm rõ nét. Cô gái lén đưa mắt đánh giá Lam Phong rồi nhỏ giọng nói: “Tôi là nhân viên của tổ tiêu thụ số chín, tên là Cam Tiểu Hàm, là… là do giám đốc Văn bảo tôi đến đón anh.”
Lam Phong mỉm cười với cô: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, tôi còn đang lo không biết phải đi đường nào đến đó nữa đây!”
“Vậy anh đi với tôi, để tôi đưa anh đi một vòng làm quen hoàn cảnh xung quanh luôn…”
Cam Tiểu Hàm cầm bút viết lên trên quyển sổ nhỏ một hàng chữ, rồi nói khẽ.
“Cảm ơn…”
Lam Phong gật đầu, bước theo sau Cam Tiểu Hàm.
“Không cần khách sáo!”
Dọc theo đường đi Cam Tiểu Hàm giới thiệu sơ lược các nội dung công việc của bộ phận tiêu thụ và các tình huống liên quan cho hắn nghe: “Bộ phận tiêu thụ được chia làm chín tổ, thứ tự càng cao thì quyền lợi càng lớn, tổ chín của chúng ta có quyền lợi thấp nhất, công trạng cũng là thấp nhất. Tổ chín cộng thêm cả anh vào thì mới có hai mươi người, khu vực làm việc ở phía trong cùng, tổ trưởng tên là Văn Tường, hắn ta rất… tóm lại là đừng chọc hắn ta, khi gặp hắn ta thì anh phải cẩn thận nhé, không được làm mất lòng hắn ta.”
“Bên này là phòng họp, bên kia là khu vực làm việc của tổ một. Tổ một là tổ tốt nhất của bộ phận tiêu thụ. Mặc dù chức vụ của họ ngang với chúng ta nhưng những người trong đó đều được hưởng quyền lợi tương đương với giám đốc, cho nên anh cũng không thể làm mất lòng bọn họ…”
“Quan hệ bên trong bộ phận tiêu thụ này rất phức tạp, đặc biệt là đối với những người đi cửa sau giống như anh vậy, mọi người thường rất ghét, khi anh làm việc thì phải cẩn thận nhé, tránh để cho người khác nắm được nhược điểm…” Cam Tiểu Hàm nhìn thoáng qua Lam Phong, tốt bụng nhắc nhở hắn.
“Cam Tiểu Hàm, không ngờ cô lại biết nhiều như vậy đấy? Chắc là cô đã làm ở đây lâu rồi đúng không, sau này mong cô quan tâm tới tôi nhiều hơn nhé.” Lam Phong cười hì hì nói giỡn với Cam Tiểu Hàm.
“Không, không phải, tôi mới tới công ty ba tháng, vẫn còn đang trong thời gian thực tập.” Cam Tiểu Hàm nghe thấy Lam Phong khen liền lắc đầu, hơi xấu hổ phủ định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Vậy sao? Thấy cô hiểu biết nhiều như vậy tôi nghĩ là cô sẽ trở thành nhân viên chính thức sớm thôi. Sau này chúng ta là đồng nhiệp rồi, lúc nào trở thành nhân viên chính thức thì nhớ mời tôi ăn cơm nhé.” Lam Phong cười nói.
Khi nghe vậy, Cam Tiểu Hàm không chỉ không vui mà ánh mắt còn tối lại, dọc theo đường đi yên lặng không nói gì nữa.
Mặc dù Lam Phong hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới phòng làm việc của tổ chín.
Bước vào phòng làm việc, hình ảnh đập vào mắt Lam Phong không phải là sự bận rộn như những tổ khác của bộ tiêu thụ mà là cảnh tượng nhân viên uể oải và đầy lười biếng. Có người nằm gục lên bàn ngủ, có người ung dung vừa xem phim vừa hút thuốc, còn có mấy người tụ tập chơi bài địa chủ…
Cảnh tượng bắt mắt nhất là một đôi nam nữ đang vui vẻ nói cười bên cạnh cửa sổ.
Người đàn ông mặc âu phục khá to béo, sắc mặt vàng khè, vẻ mặt hèn hạ, một tay đang để lên eo người phụ nữ.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ sườn xám đỏ thẫm trông khá diêm dúa, mặt cô ta đánh một lớp phấn khá dày, miệng còn đang ngậm một điếu thuốc lá…
Lam Phong nhìn thấy vậy thì hơi cau mày. Nơi này đâu giống phòng làm việc, rõ ràng là một cái ổ của côn đồ mà, thảo nào tổ chín là tổ kém nhất trong chín tổ.
“Người đàn ông đó chính là giám đốc Văn Tường, còn người phụ nữ kia tên là Đường Hồng, là thư ký của hắn ta, nghe nói hai người này là loại quan hệ đó đó…” Cam Tiểu Hàm hạ giọng vô cùng nhỏ.
“Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra bọn họ có quan hệ gì…” Lam Phong mỉm cười.
“E hèm…”
Thấy Lam Phong và Cam Tiểu Hàm đi vào phòng làm việc, hai người kia liền âm thầm tách nhau ra. Văn Tường cười híp mắt đi tới gần hai người Cam Tiểu Hàm, rồi liếc sang Lam Phong, cố ý hỏi to: “Tiểu Hàm, đây chính là nhân viên thực tập đi cửa sau mà vào sao?”
“Đúng vậy.” Cam Tiểu Hàm hơi lui về sau hai bước, khẽ gật đầu.
“Hừ…” Vẻ mặt những người ở đây hiện đầy vẻ khinh thường.
“Cậu này, chỗ kia còn một chỗ trống, cậu tới đó ngồi đi.” Văn Tường tiện tay chỉ vào một chỗ trống trong góc phòng làm việc.
“Tổ trưởng, nơi đó thỉnh thoảng bị dột, hay là cứ để Lam Phong ngồi vào chỗ trống ở bên cạnh tôi đi.” Cam Tiểu Hàm cẩn thận nói.
“Ai ui, Cam Tiểu Hàm, hình như cô rất quan tâm tới tên mới đến này ấy nhỉ? Thế nào, còn chưa được lên chính thức mà đã học được cách quan hệ mờ ám rồi à?” Đường Hồng đang ở một bên trang điểm lại, nghe thấy vậy thì đứng dậy nói mát.
“Tôi... tôi không có.” Cam Tiểu Hàm bị người ta mỉa mai thế thì hơi ấm ức, trong mắt dâng lên hơi nước.
“Ôi ôi ôi… Mới nói cô một câu thì cô đã muốn khóc rồi à? Ai lại nhận một người có tố chất tâm lý kém cỏi như cô vào thế không biết, người như vậy mà còn muốn làm nhân viên chính thức sao?” Đường Hồng vẫn không buông tha mà nói tiếp.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, làm việc đi!”
Văn Tường dửng dưng bỏ lại một câu rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Đường Hồng nhìn Cam Tiểu Hàm đầy khiêu khích rồi bước theo sau Văn Tường.
Lam Phong đi tới gần chỗ của Cam Tiểu Hàm, ngồi xuống: “Cam Tiểu Hàm, cảm ơn cô vì vừa nãy đã nói giúp tôi.”
“Không… không có gì…” Cam Tiểu Hàm mỉm cười, sau đó lôi ra một quyển sổ tay được viết dày đặc từ trong ngăn kéo, đặt xuống bên cạnh Lam Phong: “Trong này là ghi chép của tôi, ghi chép những gì cần chú ý và những người không thể làm mất lòng, anh vừa mới tới, chưa quen thuộc nơi này nên hãy xem kỹ nó nhé, đừng để bị người khác ghi thù.”
“Cam Tiểu Hàm, nói gì với tên mới tới đó, rót cho tôi ly nước.”
“Cam Tiểu Hàm, bút của tôi hỏng rồi, lấy một cây bút khác cho tôi.”
“Cam Tiểu Hàm, đi photo bản tài liệu này giúp tôi.”

Lam Phong còn chưa kịp cảm ơn Cam Tiểu Hàm thì cô gái này đã phải bận rộn chạy khắp nơi trong phòng rồi.
Nhìn những người cố ý sai bảo Cam Tiểu Hàm làm việc vặt, lông mày của Lam Phong hơi nhíu lại, sau đó mở quyển sổ tay ra đọc kỹ từng trang một.
Những nét chữ thanh tú ập vào mắt Lam Phong. Trang đầu tiên ghi chép sơ lược về những thành viên trong tổ chín, cả tính cách, sở thích... đều được ghi lại rất rõ ràng. Tiếp đến nữa là một vài quy tắc sinh tồn trong tổ chín, những việc cần chú ý và người không thể đắc tội…
Đây là cách sinh tồn của một cô bé đáng yêu không có quan hệ ở trong công ty.
Tốc độ đọc của Lam Phong rất nhanh. Hắn đã đọc hết cuốn sổ này rồi mà Cam Tiểu Hàm vẫn còn đang bận rộn. Theo như những gì Lam Phong thấy thì Cam Tiểu Hàm không phải là nhân viên mà giống như là người giúp việc của phòng làm việc.
“Choang…”
Một tiếng vang giòn vang vọng trong phòng làm việc, đó là tiếng vỡ của cốc thủy tinh ngay bên cạnh Cam Tiểu Hàm.
“Mẹ nó… Cam Tiểu Hàm, cô muốn chết sao? Cái cốc này là do bạn gái của tôi tặng cho đấy.” Một người đàn ông mắt híp hung ác nói: “Cô nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi còn chưa chạm vào nó nữa.” Cam Tiểu Hàm vội vàng giải thích.
“Nếu không phải cô thì là ai? Chỉ có mỗi cô đang ở gần bàn của tôi, chính mắt tôi còn nhìn thấy tay của cô chạm vào nó, làm nó bị rơi.”
“Tôi cũng thấy là do Cam Tiểu Hàm chạm vào nên chiếc cốc mới rơi vỡ.” Mọi người bên cạnh nói hùa theo người đàn ông mắt híp kia.
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi…” Cam Tiểu Hàm ức tới sắp khóc, cô biết mấy người này lại cố ý lừa gạt mình.
“Cam Tiểu Hàm, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng nên cô đừng hòng quỵt nợ.” Hắn ta lạnh lùng nói.
“Được rồi, tan làm thì tôi mua cái khác bồi thường cho anh…” Vẻ mặt của Cam Tiểu Hàm hiện đầy oan ức.
“Mua cái khác? Cô mua được sao? Cái cốc này là do bạn gái tôi mua từ Hawaii về đó.” Hắn xòe bàn tay ra, nói: “Bồi thường, một ngàn!”
“Một ngàn? Đắt như vậy? Một cái cốc mà tận một ngàn?” Cam Tiểu Hàm hoảng hốt, khổ sở hỏi lại.
“Đương nhiên, chiếc cốc này được làm từ mã não, là sản phẩm đặc biệt của Hawaii đấy…” Hắn ta lạnh lùng nói: “Cô có bồi thường hay không? Nếu không tôi sẽ tới chỗ Giám đốc Văn tố cáo cô, sau này cô đừng mơ tới việc chuyển thành nhân viên chính thức.”
“Tôi… tôi trả… nhưng mà tôi… tôi không có nhiều tiền như vậy.” Nghe thấy ba chữ “Giám đốc Văn” thì Cam Tiểu Hàm kinh hoảng, vội vàng móc ra một cái ví từ túi xách, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ có… bốn trăm lẻ hai đồng…”
“Cái gì? Không phải vừa nhận lương xong sao, tại sao lại còn mỗi bốn trăm lẻ hai đồng thôi?” Người đàn ông mắt híp rất không vui.
“Tôi vừa gửi tiền về nhà, số tiền này… là tiền sống cả tháng của tôi.” Cam Tiểu Hàm quả thực sắp khóc đến nơi: “Tôi… tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Hừ, không phải cô rất quan tâm tới tên mới tới sao, tới tìm hắn mà mượn. Với vẻ ngoài đáng yêu của cô thì chắc chắn hắn sẽ cho cô mượn thôi.” Hắn ta cướp lấy số tiền trên tay Cam Tiểu Hàm, vẻ mặt hiện đầy sự nhạo báng và trêu tức.
“Tôi mới vừa quen anh ấy thôi, đâu thể mượn tiền được.” Hốc mắt Cam Tiểu Hàm ửng đỏ, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo.
Người đàn ông mắt híp kia kéo Cam Tiểu Hàm tới cạnh mình, nói nhỏ vào tai cô: “Số tiền còn lại cô không muốn trả cũng được, thế nhưng tối hôm nay phải ngủ cùng tôi, cô đáng yêu như vậy, một ngàn cũng đáng, ha ha…”
“Trình Phi, anh… anh buông ra…” Cam Tiểu Hàm giãy giụa.
“Buông ra? Cô bồi thường rồi tôi sẽ để cô đi.” Hắn ta cười đểu, dường như không kiềm được muốn kéo Cam Tiểu Hàm vào trong ngực mình.
“Cô ấy đã bảo anh buông cô ấy ra, anh bị điếc hay sao mà không nghe thấy hả?”
Một tiếng nói lạnh như băng vang lên trong phòng làm việc, căn phòng vốn ồn ào nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Lam Phong chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng bước tới gần người đàn ông mắt híp này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.