Sân bay quốc tế Hồng Kông, Diệp Thu đang tạm biệt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. 
Trước sự thúc giục của Diệp Thu, cuối cùng Lâm Bảo Nhi quyết định quay về, cô với sứ mạng quang vinh của một công vụ viên, còn sức khỏe Đường Bố Y gần đây có chút không ổn. Đường Quả người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đường Thị tất nhiên phải quay về trợ giúp. 
"Diệp Thu, bao giờ anh về? Em và chị Đường Đường đợi anh ở Hồng Kông, nếu anh không nhanh chóng quay về, bọn em sẽ gọi điện tới mắng đó." Lâm Bảo Nhi kéo tay Diệp Thu lưu luyến không rời nói. 
"Yên tâm đi, anh giải quyết xong công việc ở đây sẽ quay về báo cáo với các em." Diệp Thu cười nói, hắn nói là thật lòng. 
Công việc với cường độ cao hơn năm gần đây hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, khi hắn giải quyết xong chuyện của Mitsui Viêm và Alantis hắn định nghỉ ngơi một thời gian, dẫn thêm hồng nhan tri kỷ du ngoạn sơn thủy hưởng thụ cuộc sống. 
"Được, chúng ta ngoắc tay nào!" Lâm Bảo Nhi nói. 
"Chúng ta lớn như vậy rồi không cần tới cái này nữa chứ?" Diệp Thu lén liếc xung quanh nói nhỏ. Xung quanh người qua lại, hắn vẫn giống một đứa trẻ chơi trò ngoắc tay trăm năm không thay đổi này đúng là quá ngây thơ rồi. 
"Em chỉ biết anh lừa em" Lâm Bảo Nhi tức giận nói. 
"Không, anh nói thật mà". 
"Lần nào anh cũng nói như vậy, nhưng anh có lần nào làm được đâu?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt tủi thân nói. 
Lẽ nào trước đây mình phụ bạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387642/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.