Chương trước
Chương sau
Yến Thanh Phong đã chết!
3h45" sáng, tại bệnh viện Hiệp Hòa Yến Kinh sau khi cấp cứu thất bại.
Diệp Thu khi nhân được tin này tay nắm chặt điện thoại, không ngủ nổi, hắn ngồi dậy mở cửa sổ. Trăng tròn, sao sáng, gió hiu hiu thổi mát rượi.
Ân oán của thế hệ trước đến đời hắn đã được giảu quyết. Có người bị tổn thương, có người phải nhận lấy cái chết. Yến gia gieo hạt này thì phải cố mà nuốt trôi quả đắng.
Qua lần tố tụng này, cùng với sự đấu tranh có vụ công khai có vụ ngấm ngầm, Diệp Thu cuối cùng đã chiếm thế thượng phong. Kẻ thằng người thua, nằm trong tay đối thủ, Yến gia nay đã bại tàn, thậm chí bọn họ còn chính thức bị loại ra khỏi vòng của Yến Kinh, chỗ dựa mất khối kẻ chết theo. Nhưng những người ưu tú nhất của Yến gia là Yến Thanh Phong và Yến Kỉ Đạo đều còn trẻ thế mà đã yên giấc dưới hoàng tuyền, ai phải thanh toán cho bi kịch như thế này?
Diệp Thu chăng?
Đúng vậy, cho dù là Yến Thanh Phong hay Yến Kỉ Đạo đều chết dưới tay Diệp Thu. Nhưng sao lại có thể oán trách Diệp Thu được cơ chứ?
Vì báo thù cho cha, và thiên kinh chi ý, ai có thể nói gì nữa?
Sự tình đã làm đến mức này rồi, thì cứ điều tra, những người liên đới trong chuyện này không phải vẫn chưa tìm ra Diệp Thu, hung thủ thật sự sao?
Trên Diệp Thu có một số người đã đồng ý giải quyết những vấn đề này, nếu tìm ra Diệp Thu thì chứng minh bên trên không đàm phán thành công, Diệp Thu cần phải chịu trách nhiệm.
Đương nhiên Diệp Thu cũng xác định cần chịu trách nhiệm, chỉ là trách nhiệm đó bị người bảo hộ của hắn cho đi tiêu rồi.
Nếu Diệp Thu lại phạm tội lớn như vậy thì huân chương của người bảo hộ sẽ bị Nhà nước lấy lại, huân chương đó là mồ hôi nước mắt tranh đấu với ngoại địch chứ không phải dùng trong đấu tranh chính trị trong nước.
Tuy chưa có quyết định gì bằng văn bản chính thức nhưng Diệp Thu biết chức đội trưởng đã được chọn rồi, là Lâm Lập, thành viên ưu tú đời thứ ba của Lâm gia.
Diệp Thu từ chức chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lam, Diệp Hổ kế nhiệm, ngoài ra nguyên phó đội trưởng đội số 5 tiếp quản vị trí của Lâm Lập.
Có thân thủ đáng sợ như vậy, lại có công lao nới biên thùy xa xôi, về sau hắn sẽ tìm được mảnh trời thực sự thuộc về mình.
Dĩ nhiên Tham Lang có được sự sắp xếp như vậy cũng nhờ sự thao túng của Diệp Thu.
Sau khi Yến Thanh Phong chết, Diệp Thu chợt nhận ra lòng mình thật thoải mái, không muốn tranh giành được mất với ai nữa. Hắn còn gì muốn tranh nữa?
Tiền? hắn có ti tỉ, hơn nữa còn có kì tích làm giàu cho mình bằng nhân tài khắp thế giới.
Quyền? Cái này càng chẳng phải nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Những cái khác không nói, chỉ cần lôi Lâm gia ra là cũng có thể đè chết hàng đống người.
Mà sự hình thành của một gia tộc, thế lực giúp đỡ có bao nhiều? Ai có thể tính toán rõ ràng cơ chứ?
Huống hồ với sự giúp đỡ của Diệp Thu, Diệp gia cũng bắt đầu đi lên, Diệp gia bây giờ đã thoát khỏi cảnh bị người đời khinh thị rồi.
Diệp Thu không tham gia tang lễ của Yến Thanh Phong, hắn biết đến đó làm bộ chỉ giỏi chọc giận nhà người ta mà thôi.
Với người ngoài, sự bi thương của mình chỉ là sự trào phúng, những bậc cao niên ghét nhất là nhìn thấy người trẻ tuổi lòng dạ hẹp hòi không có quy củ gì cả.
Tang lễ vừa long trọng vừa lạnh tanh. Long trọng là vì quốc gia nể mặt Yến lão gia tử tổ chức tang lễ cấp cao cho Yến Thanh Phong. Mà lạnh tanh vì ít người đến quá, đến trưa hôm đó mà cũng không tăng thêm là bao nhiêu người.
Nhưng Yến lão gia tử lại hết sức bình tĩnh.
Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, sau đám tang cháu mình bèn đóng cửa, bắt đầu cuộc sống ẩn dật chốn kinh thành.
Hồng nhân hội quán, Yến viên sảnh.
"Nhị ca, em cảm thấy anh có gì đó khác" Uông Kiếm Hàn tay ôm mĩ nữ, không nhìn Diệp Thu mà nói. Ba anh em họ tuy chưa biết nhau lâu nhưng tình cảm sâu đậm, vì vậy khi tụ họp thường không cố kị gì.
Nhưng người giai tầng này như họ muốn có một tình cảm thuần túy như vậy là chuyện vô cùng khó khăn.
"Vậy sao? Chỗ nào khác?" Diệp Thu cầm tách trà hỏi.
"Không nói ra thành lời được, chỉ là cảm giác, cụ thể thì em nhìn không ra" Uông Kiếm Hàn lắc đầu.
"Trong lòng vô tư thì trời đất rộng lớn" Lâm Thương Lan nói, hắn là người thông minh, hắn hiểu lựa chọn của Diệp Thu khi chuyển sang tiểu đội Tử La Lan.
Nói thật hắn cũng thấy Diệp Thu không hợp với con đường quan chức lắm, đương nhiên, không nói chuyện trong hàng ngũ quân đội.
Quan trọng là Diệp Thu nếu không hứng thú với mấy thứ đó thì người khác không ép được.
"Đúng rồi, chính là cảm giác này, cảm giác nhị ca không muốn tranh giành nữa, giống như cao tăng đắc đại vậy"
"Ai nói vậy? ta rất quan tâm đến tiền và gái đẹp mà" Diệp Thu cười nói trêu chọc.
Bạch Thiển Tâm bật cười nói: "Người kinh thành đều nói Diệp thiếu phong lưu bác ái, câu này quả không sao, chắc phải đến mấy chục người ấy chứ?"
"Sao có thể? Làm gì nhiều đến vậy?" Diệp Thu muốn giải thích, trong lòng thấy giật thót.
"Ở đây toàn người hiểu anh, anh biện giải phỏng có ích gì? Lúc đầu tôi còn lo lắng đứa em gái ngốc nghếch của tôi đi cùng anh, may là xung quanh anh nhiều đàn bà như vậy, không chăm được cho nó, để xem sau này anh đề thân với Lâm lão ra sao, ông ấy không đập gẫy chân anh mới lạ"
Nghe mấy câu đó Diệp Thu liền quay ra dò xét thái độ của Lâm Thương Lan. Gương mặt hắn chẳng có gì khác, sợ làm hỏng chuyện hắn sớm đã có dự tính rồi.
Nhưng muốn làm người Lâm gia không hiểu những điều này là tự lừa mình lừa người.
Thân phận của mình là ở rể Lâm gia, bọn họ sao có thể không biết về mình?
Lâm Thương Lan biết Lâm lão gia tử cũng biết.
Diệp Thu nghĩ mà ớn mồ hôi lạnh.
Lúc mang mấy tờ giấy đó đi cầu xin Lâm lão gia tử, sao ông ta không ra lệnh đuổi mình ra ngoài?
Lúc đó hắn chỉ muốn nói với Lâm Thương Lan tình yêu đó chỉ là trò đùa.
Khi mà hắn còn đang do dự Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu nhẹ nhàng nói: "Gia gia chuyện mấy đữa thì tự giải quyết".
Triển lãm tranh Lâm Bác Nhã Yến kinh, những bức tranh ưu tú nhất của lớp học sinh mới đại học Hoa Hạ. Du khách bình luận không ngớt, ai cũng có những tác phẩm ưng ý riêng, có rất nhiều người có màu da khác, bọn họ dĩ nhiên rất hứng thú với mấy tác phẩm mang tinh dân tộc thế này, chỉ chỉ nói nói.
Một người con gái đẹp lạnh lùng bước vào liền thu hút ánh mắt của những người có mặt.
Đúng là một mĩ nữ, ăn mặc thời trang, vòng 1 cũng to vừa, nhưng đôi chân dài của cô ta mới thật sự hấp dẫn.
Chiều cao hơn 1m70 có lẽ là thường thấy nhưng ở đây thì rất hiếm. Hơn nữa chân dài thì cũng có nhưng tỉ lệ đẹp như vậy càng ít hơn, đây chính là cửu đầu thân mĩ nữ trong truyền thuyết.
Trong giới siêu mẫu quốc tế, cửu đầu thân là tỉ lệ giữa đầu và chiều cao là 1:9, đólà tỉ lệ cơ thể mà theo khoa học là đẹp nhất.
Triển lãm lần này do Hiệp hội thư họa gia, Học viện nghệ thuật Hoa Hạ và đại học Yến Kinh, học viện dân tộc Yến Kinh, Yến kinh nhật báo và báo thanh niên Yến Kinh hợp tác tổ chức.
Nhân vật chính là học sinh các khối nghệ thuật của đại học Yến Kinh, mục đích là tìm kiếm nhân tài hội họa mới cho Hoa Hạ, vinh danh nghệ thuật truyền thống của dân tộc Hoa Hạ. Đương nhiên các tác phẩm đều có thể được bán ra, số tiền bán tranh sẽ quyên ủng hộ đồng bào khu vực động đất Hán Xuyên.
Bố Bố có hai tác phẩm được lựa chọn cho triển lãm lần này, vì vậy cô ấy cũng nên xuất hiện trong ngày hôm nay, đồng thời trả lời giới truyền thông.
"Bố Bố, Bố Bố" Một người đàn ông trung niên đeo kính chạy lại.
Bố Bố dừng bước, lãnh đạm nhìn theo hướng có tiếng gọi: "Thầy Tề, có chuyện gì ạ?"
"Có chuyện, không có chuyện sao gọi điện giục em tới đây, là thế này, có người chấm tranh của em, muốn mua với giá cao. Em là tác giả, trước khi bán ra mọi người muốn bàn với em"
"Có người muốn mua tranh của em?" Bố Bố thấy lạ, tuy các tác phẩm đều có thể bán nhưng lần này toàn người vô danh tham gia, ai sẵn sàng bỏ tiền ra mua cơ chứ?
Cái thú vui nghệ thuật, một bên là thiên đàng, một bên là địa ngục, hoặc là vô giá, hoặc là giấy vệ sinh trong WC.
Có đáng giá hay không bản thân mình không nói được, chỉ có thị trường mới định giá được.
"Thật sao? Mua với giá cao?"
Người đàn ông trung niên đó vô cùng kích động, hai đôi mắt sau cặp kính đã nhỏ lại cười tít vào trông càng nhỏ hơn. Ông ta thầy giáo hướng dẫn của Bố Bố, học sinh có tài, không phải do ông ta là thầy giỏi sao?
"Giá gì cơ?" Do hoàn cảnh gia đình nên cô ta không quan tâm đến tiền lắm, nhưng là chủ nhân của tác phẩm nên vẫn muốn biết tác phẩm của mình trị giá bao nhiều.
"20 vạn một bức" ông thầy giáo đó giơ hai ngón tay lên nói.
Hai mươi vạn, Bố Bố trợn tròn mắt, đó là giá cho tác phẩm hội họa hàng đầu trong nước đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.