Phạm Thiên đang vùi đầu vào trong lòng người phụ nữ, đột nhiên hắn gồng người lên, sau đó hắn nhanh chóng bò dậy, phía bên cạnh phòng trà là cửa sổ, trong ánh trăng chiếu vào, có một bóng người màu đen khẽ vọt lóe qua.
Chỉ như vậy thôi, cũng là đủ để một cao thủ có rất nhiều sự phán đoán.
Hai người từng cùng nhau trải qua vô số lần nguy hiểm, phối hợp với nhau rất ăn ý, người phụ nữ không nói câu gì, nhanh chóng chỉnh lí quần áo trên người.
"Chị đi trước đi, em bám theo sau". Phạm Thiên nhìn chị gái mình, nói.
"Thận trọng". Người phụ nữ không chậm chễ, cầm lấy điện thoại trên bàn liền bước ra ngoài.
Phạm Thiên không hề có ý đạp vỡ cửa sổ trước mặt, mà là chậm rãi bước ra theo đường cửa chính, đồng thời thuận tay cầm lấy con dao găm trên đĩa mà vừa nãy hắn dùng để gọt táo.
"Bằng hữu, nếu đã đến rồi, thì cứ xuất hiện đi". Phạm Thiên đứng ở giữa sân, lúc này, bóng người của hắn dưới sự chiếu rọi của ánh trăng vừa khéo đổ về phía đó, nơi bóng đen vừa nãy xuyên qua.
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông quần đen áo đen, đeo đôi găng tay màu trắng, tay cầm nĩa ba góc màu vàng bước ra từ chỗ bóng tối ở góc tường, bước đến vị trí cách hắn ba mét.
Bất luận là đối với Phạm Thiên hay là Tiểu Bạch mà nói, đây là cự li tấn công tốt nhất.
Ánh mắt của Phạm Thiên dựng ngược lên, vừa cười một cách lạnh lùng vừa nói: "Tula?".
Tiểu Bạch không trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387445/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.