Diệp Thu là không dám thử nghiệm. Bí mật như vậy cũng không thể khiến càng nhiều người biết.
Rất khó tưởng tượng, nếu người bên cạnh mình biết mình có một chiếc nhẫn, mình dùng nó có thể theo dõi trong lòng họ suy nghĩ gì.
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể nguyện ý ở cạnh mình sao?
Đáp án chắc chắn là không.
Cho dù là bản thân Diệp Thu, có người nói lời như vậy với hắn, hắn cũng muốn nhanh chóng chạy thật xa. Chuyện như vậy quả thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Giục ngựa chạy một đoạn nữa thì phía trước chính là thanh chắn. Diệp Thu đã chạy tới biên giới của trường nuôi ngựa.
Bỏ lại ngựa, Diệp Thu tay bắt trảo, liền rất dễ dàng từ trên thanh chắn nhảy xuống.
Phía dưới là một khe suốt, không sâu, nhưng lại rất dễ dàng ẩn nấp. Diệp Thu lúc chạy tới đoạn này, liền vô cùng cẩn thận.
Minh thương tránh không dễ, ám tiễn càng khó phòng. Diệp Thu cũng không biết đối thủ đuổi theo mình là ai. Chẳng lẽ còn có thể ký thác hy vọng vào nhân phẩm đối phương sao. Gã không cần đấu ngầm với mình thì mình cần phải quyết đấu quang minh chính đại sao?
Cũng may một đường không có nguy hiểm. Mãi đến khi Diệp Thu đi tới một khoảng trống trải.
"Tôi chờ anh đã lâu". Một giọng nói đầy tử khí đột nhiên truyền vào lỗ tai Diệp Thu.
Giọng nói này giống như từ địa ngục phát ra vậy. Không có tình cảm và cảm nhận được bất cứ sự sống nào. Khiến thân thể người khác thoáng cái như rơi vào hố băng.
Lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387414/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.