Diệp Thu luôn cảm thấy bề ngoài của mình là hạc giữa bầy gà, nhưng sau khi gặp nam nhân nhà Tây Môn, Diệp Thu mới cảm thấy hoá ra mình không phải là hạc mà đám người Tây Môn kia mới là những con hạc nổi bật giữa loài người. Đương nhiên bạn Diệp Thu không đời nào chịu nhận mình là gà mà có lẽ là bồ câu vậy, là loài bồ câu trắng tượng trưng cho hoà bình và chính nghĩa.
Loài vật này cũng rất giống với những biểu hiện là nội tâm mà thường ngày Diệp Thu vẫn thể hiện ra ngoài.
Nói thật lòng, ngay từ ánh nhìn đầu tiên với người nhà Tây Môn, đầu óc Diệp Thu đã có chút mơ hồ. Bạn Diệp Thu tuy rằng chưa tốt nghiệp cả tiểu học, nhưng hồi nhỏ cũng từng bị ông bắt phải học hành, thiên văn địa lý, cổ ngoạn tạp nghệ hắn hầu như cũng từng đọc qua.
Hơn nữa ông rất coi trọng khả năng biểu đạt của Diệp Thu, giao cho hắn rất nhiều các loại sách như " Đường thi", "Tống từ", " Tứ thư ngũ kinh" bắt hắn phải đọc. Bình thường khi giao tiếp với người khác, Diệp Thu cảm thấy trình độ ăn nói của mình cũng rất khá, chưa bao giờ gặp phải tình huống thiếu vốn từ cả.
Sau khi gặp tình địch mà cũng không phải là tình địch này thì Diệp Thu bỗng không thể tìm ra từ ngữ nào để diễn đạt.
Tuấn tú, khác hẳn với vẻ đẹp tinh tế tiêu diêu tự tại của Tiểu Bạch mà là một vẻ đẹp anh tuấn hoà nhã mang khí chất của một đấng mày râu.
Nho nhã. Lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387407/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.