Rất nhanh, Giang Án Tử liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Nếu như ở lại, chỉ sợ sẽ không bao giờ còn con đường quay đầu, cơ hội để mình thoát thân, sợ là chỉ có lần này mà thôi.
"Tôi chỉ là rời khỏi tiểu đội Tử La Lan mà thôi, còn thì vẫn ở Yên Kinh, không phải là không còn cơ hội gặp mặt nữa. Hơn nữa, giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, tôi vô cùng yên tâm. Diệp Thu, cố gắng lên. Tôi luôn tin chắc rằng phụ thân anh là bị oan, một người quân nhân ưu tú yêu tổ quốc, vì tổ quốc mà bỏ ra tất cả như vậy, sao có thể là phản đồ được? Ông ấy chắc chắn khó có thể nhắm mắt nơi chín suối. Tôi hi vọng, anh có thể trả lại sự trong sạch cho ông ấy". Giọng nói của Giang Án Tử khàn đi, lại với tay lấy thuốc hút, nhưng bị Diệp Thu nhanh hơn một bước cướp lấy bao thuốc.
"Cô đã hút một điếu rồi". Diệp Thu nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm được. Ông ấy là phụ thân tôi, đây là trách nhiệm mà một người con phải gánh vác".
Giang Án Tử gật gật đầu, nhìn sâu vào mắt Diệp Thu, lén lút hít thở sâu, cô muốn hít vào thật sâu trong phổi mùi vị trên người Diệp Thu, sau đó giấu kín ở trong lòng như bảo bối.
"Tôi đi rồi, tiểu đội Tử La Lan giao cho anh". Giang Án Tử nói, đứng dậy nhìn một lượt căn phòng làm việc được làm toàn bằng kim loại nhìn rất lạnh lẽo này, sau đó không mang theo một thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387344/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.