Chương trước
Chương sau
"Đây là nhị trọng kình, thứ nhất là kình lực của quyền, thứ hai là kình lực của nội lực. Một trước một sau, cho nên sẽ có hai luồng trọng lực đạo". Diệp Thu thấy hắn ngơ ngác, liền đứng ở giữa sân đấu giải thích.
Nhị trọng kình?
Một quyền đánh ra, sao có thể có hai luồng trọng lực đạo?
Lâm Lập không hiểu, nhưng sự mạnh mẽ của Diệp Thu đã kích thích ý chí chiến đấu đang cháy hừng hực điên cuồng trong người hắn.
Đội đột kích Mãnh Hổ tuy không được xếp hạng gần đơn vị bội đội số 5 như là tiểu đội Tử La Lan, nhưng cũng là một đơn vị bộ đội thiết huyết dám đánh dám liều. Một quyền mà bị người khác đánh bay ra, điều này đối với Lâm Lập mà nói là khó có thể chấp nhận.
Ta không tin khoảng cách giữa hai ta lại lớn đến vậy.
Bật người dậy, Lâm Lập lại một lần nữa nắm quyền xông về phía Diệp Thu. Có điều lần này hắn thông minh hơn, biết Diệp Thu sẽ sử dụng loại nhị trọng kình gì đó, cho nên chuẩn bị đánh lén từ sau lưng….
Hắn vẫn là rất có lòng tin vào tốc độ của mình. Thân người sau khi vừa chuyển động, liền men ra phía sau lưng Diệp Thu. Khi hắn cảm thấy Diệp Thu đã không cò kịp xoay người phòng thủ, một cước pháp Teakwondo có lực sát thương cực mạnh được tung ra đá về phần mông gợi cảm của Diệp Thu.
Trong lòng vẫn chưa kịp thưởng thức niềm vui do đánh lén thành công, thì chỉ thấy trước mắt bỗng nhòe đi, Diệp Thu vừa nãy còn đang quay lưng lại với mình đột nhiên quay người lại, sau đó là một cú đá quét ngang, hai cẳng chân va chạm vào nhau cực mạnh.
Bụp!
Lâm Lập lùi về sau hai bước, Diệp Thu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Trong lòng Lâm Lập có chút chán nản, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn có thể nhìn ra, thực lực của hắn với Diệp Thu quả thực cách nhau quá xa.
"Tôi tấn công thử xem thế nào". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Lần này, Lâm Lập mới thật sự biết thế nào với gọi là tốc độ.
Cự li hai bước chân dường như không tồn tại, thậm chí khi Lâm Lập vẫn chưa biết là cái gì đang diễn ra thì cú đấm của Diệp Thu đã đánh đến cằm hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Lập kinh hãi trong lòng, ra sức ưỡn đầu ra đằng sau, Diệp Thu đấm trượt, nhưng hắn liền lập tức biến quyền thành chưởng, đánh trúng ngực của Lâm Lập.
Bụp!
Khục…khục….
Ngực của Lâm Lập bị Diệp Thu đánh cho một chưởng đau nhói, cảm giác tức ngực vô cùng, giống như bị một hòn đá nghìn cân đập vào ngực vậy, hơi thở rối loạn, liên tiếp lùi về sau mấy bước, ho khù khụ liên tục.
Lúc này, tâm lí của Lâm Lập chỉ có thể dùng hai từ kinh hoàng để hình dung.
Lần tấn công này của Diệp Thu sử dụng chiêu thức giống hết với Lâm Lập, điểm tấn công và cách tấn công giống hệt nhau, nhưng hiệu quả thì hoàn toàn khác nhau.
Bản thân mình thì đánh trượt, còn quyền của Diệp Thu tuy không đánh trúng cằm của mình, nhưng lại một chưởng đánh trúng ngực mình.
Hắn sao có thể mạnh như vậy?
Sau khi thấy được thân thủ của Diệp Thu, tâm lí của Lâm Lập lại một lần nữa bị đả kích giống như lúc hắn trông thấy huân chương người bảo vệ Trung Quốc đeo trước ngực Diệp Thu. Hắn trước giờ đều tự cho mình là cao thủ, bất luận là các đại hội tỉ võ của quân đội hay là đánh giao lưu với các sĩ quan của đơn vị bộ đội khác, phần lớn hắn đều có thể giành được thắng lợi.
Nhưng so sánh với Diệp Thu, hắn có cảm giác bó chân bó tay.
Cảm giác này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hai người căn bản không thuộc cùng một đẳng cấp.
Không được, phải tiếp tục.
Người đàn ông của Lâm Gia có thể bị người ta đánh ngã ra đất, nhưng không thể nhận thua giữa chừng.
Lâm Lập hai mắt đỏ ngàu, lại một lần nữa lao về phía Diệp Thu.
Diệp Thu cũng hoàn toàn không có ý muốn hạ thủ lưu tình, hắn vận dụng tất cả tốc độ của mình, giống như một cơn gió mạnh mẽ trong khoảnh khắc thổi đến trước mặt Lâm Lập, sau khi dùng nhị trọng kình đánh lùi Lâm Lập, một đòn bổ cước chém xuống mặt Lâm Lập, bổ nhào xuống làm hắn đang ở tư thế đứng bỗng nằm im trên đất.
Quách Trí Dũng khẽ rung rung lông mày, cục trưởng Lí thì hít sâu một hơi lạnh.
Thằng cha này đúng là muốn đánh cho người ta vào chỗ chết mà.
Cục trưởng Lí đang định lên tiếng ngừng trận thi đấu này lại, không ngờ Lâm Lập lại bò dậy , lại tiếp tục lao về phía Diệp Thu.
Bụp!
Oạch!
Bụp!
Oạch!
Lâm Lập bị Diệp Thu đánh ngã, lại tiếp tục bò dậy, gào thét lao về phía Diệp Thu, giống như một đấu sĩ đích thực, kể cả là thương tích đầy mình, gân cốt toàn thân như muốn đứt gãy hết. Chỉ cần còn hơi thở, chỉ cần còn một chút sức lực, hắn đều sẽ chiến đấu đến cùng.
Thấy Lâm Lập như vậy, trong lòng Diệp Thu cảm thấy rất vui mừng.
Nền văn hóa hàng nghìn năm của Trung Quốc, truyền từ đời này qua đời khác, luôn có những người anh hùng kiên cường như này đứng vững.
Chính họ, là những trụ cột giúp cho lịch sử Trung Quốc không ngừng tiến về phía trước.
Nếu như hạ thủ lưu tình, thì đó chính là không tôn trọng đối thủ.
Khi Lâm Lập lại một nữa lao đến, Diệp Thu cũng một quyền xuất ra.
Tam trọng kình. Đối với đối thủ ở cấp độ như Lâm Lập hoàn toàn không cần thiết phải dùng đến tuyệt chiêu này.
Thân người của Lâm Lập giống như bông liễu, bay vụt ra ngoài sàn đấu.
Uỳnh!
Chỉ khi rơi xuống đất, mới phát ra tiếng động.
Lâm Lập vẫn muốn đứng dậy, hắn ngẩng ngẩng đầu lên, cuối cùng thì cũng không thể như mong muốn.
Aizz….
Thở dài một hơi nặng nề, tứ chi nằm xõng xoài ra đất, hắn không muốn động đậy nữa.
Thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Sau khi được các nhân viên y tế của căn cứ băng bó và trị liệu một cách đơn giản, Lâm Lập được khiêng ra ngoài, đưa lên xe mà bọn cục trưởng Lí lái đến, hắn được cục trưởng Lí đưa về Lâm Gia.
Người cục trưởng Lí chốc chốc lại run lên từng hồi, đến giọng nói cũng có chút nhớn nhác.
Nhiệm vụ thất bại, Lâm Lập lại bị người ta đánh cho thành thế này, chỉ sợ lần này mình cũng xong xác.
Thằng cha Diệp Thu này, đúng là không có não, Lâm Gia mà ngươi cũng muốn chọc tức sao?
Con lợn đần độn.
Cục trưởng Lí tức đến trợn mắt phì râu, chỉ hận không thể chỉ vào mặt Diệp Thu mà chửi lớn.
Chỉ là hắn không dám.
Diệp Thu là người giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc, trước lúc đi mình còn phải chủ động kính lễ với người ta cơ.
Diệp Thu và Giang Án Tử sau khi tiễn đoàn người bọn Quách Trí Dũng đi, lúc quay trở về căn cứ địa, những thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều vỗ tay chúc mừng, giống như là chào đón người anh hùng khải hoàn quay về vậy.
"Haha, cám ơn, cảm ơn tình cảm nồng hậu của các huynh đệ, sau này lúc giao đấu với mọi người, tôi đảm bảo sẽ không cố ý đánh sưng mặt của mọi người nữa…". Diệp Thu vừa cười vừa chắp tay.
Giang Án Tử liếc nhìn Diệp Thu một cái, đột nhiên hô lớn: "Tập hợp".
Loạt soạt soạt!
Mười mấy thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều hoảng loạn, sau đó rất nhanh xếp thành một hàng từ cao đến thấp.
Giang Án Tử đứng đối diện với họ, ánh mắt nhìn quét qua khuôn mặt của tất cả các thành viên. Diệp Thu, Phong Cẩu, Cuồng, Lạc Đà, Chi Thù….cô đúng là không nỡ rời xa họ.
"Tôi phải đi rồi". Giang Án Tử nói một cách lạnh lùng. Tuy cô cố tình ngụy trang, nhưng Diệp Thu vẫn có thể nghe ra, giọng cô ấy có chút run run.
Nếu đã không muốn đi, hà tất phải như vậy? Diệp Thu khẽ than một hơi.
"Diệp Thu sẽ là đội trưởng mới của tiểu đội Tử La Lan, là đội trưởng mà mọi người lựa chọn ra". Giang Án Tử nói lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.