Nếu tính kỹ ra, Diệp Thu phát hiện mình chưa từng chịu thiệt trên người Trầm Mặc Nùng, chưa từng chịu thiệt trên người Đường Quả, nhưng lại chịu không ít đau khổ trên người Lâm Bảo Nhi nhìn có vẻ ngốc nghếch này. Nha đầu này quả thật là một ác ma, giống như một nhân vật lợi mình hại người Bạch Khai Tâm trong "Tuyệt đại song kiều" của nhà văn Kim Dung.
Chỉ cần có thể thấy người khác xui xẻo, cô sẽ có vẻ mặt vui vẻ, cũng mặc kệ mình có được lợi gì trong đó không.
Hơn nữa, nha đầu này mỗi lần trước khi làm việc xấu đều có vẻ mặt lấy lòng như vậy, gọi ba chữ anh Diệp Thu dẻo kẹo như anh em ruột thịt vậy, khiến người ta run lẩy bẩy, run tới nổi da gà.
Diệp Thu thuận miệng nói câu em vừa cong mông anh đã biết em muốn thay băng vệ sinh rồi, không ngờ lần này lại khiến Lâm Bảo Nhi tròn mắt há miệng.
"Sao anh biết em muốn thay băng vệ sinh?" Hồi lâu, Lâm Bảo Nhi kinh ngạc nói.
"Ặc…tùy ý đoán" Ánh mắt Diệp Thu khác thường nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, hỏi: "Em thật sự muốn thay băng vệ sinh?"
"Vâng, thật kỳ lạ, hôm nay mới có, sao anh lại biết được? Lẽ nào anh……vẫn nhớ ngày mỗi tháng tới của em sao?" Lâm Bảo Nhi nói tới vế sau, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Uh, còn kèm theo tí xíu cảm giác hạnh phúc.
"Cái này,…chỉ là đoán sơ sơ tới là lúc này mà. Em thay băng, chạy tới tìm anh làm gì?" Diệp Thu hỏi.
Mình không phải băng vệ sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387308/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.